Chôn Nó Đi (phần 2)
Ai Chôn Nó Đây?
Câu chuyện “ Chôn Nó Đi”, nay không còn là chuyện thầm hín, riêng tư của một ai. Trái lại, đã là chuyện của mọi ngưòi, mọi nhà. Đi đến đâu, trong làng, ngoài ngõ, chợ búa, trường học, nhà thương, công tư sở, đồn bình, dinh thự. Chả có một nơi nào mà người ta không xôn sao bàn tán hay to nhỏ với nhau về chuyện: Chuột chết, Đảng hết, Chôn Nó Đi! Hơn thế, người người còn qủa quyết với nhau rằng: Đây là một giải pháp duy nhất và cấp bách cho toàn bộ mọi vấn đề Viêt Nam. Theo đó:
- Muốn cứu dân, cứu nước, cứu nhà. Phải chôn nó đi,
- Muốn chống xâm lăng, bành trướng, bắc thuộc. Phải chôn nó đi.
- Muốn xây dựng lại đất nươc từ trong tang thuơng khốn khổ, vô lề luật thành một đất nước có luật pháp, có chủ quyền, có Độc Lập, có Tự Do, Dân Chủ, có Công Lý, Hòa Bình thì phải Chôn Nó Đi!
I. Tại sao lại phải Chôn Nó Đi?
Xem ra câu trả lời đã có sẵn ở trong lòng mọi ngưòi là:
- Vì Nó là đầu mối, là căn nguyên cản trở mọi sinh hoạt trong sáng của đất nước,
- Vì nó tạo nên những chia rẽ trầm trọng trong mạch sống, trong mọi sinh hoạt ở trong mọi tầng lớp của dân tộc..
- Nó làm suy đồi nền văn hóa nhân bản của dân ta.
- Nó làm băng hoại nền luân lý đạo đức của xã hội, phá hoại sự trang nghiêm lành thánh của tôn giáo.
- Vì Nó là thủ phạm, dìm đất nước nước vào cơn khủng hoảng tội ác. Là bậc thang đưa rước tàu cộng vào đặt nền móng thống trị trên quê hương Việt Nam ta..
Cơ bản 1à thế, nhưng không phải chỉ có bấy nhiêu chữ “ Nó” là hết. Trái lại, còn rất nhiều những sự việc tồi tệ bắt nguồn từ chữ “Nó” đã tạo ra cho người dân và đất nước Việt Nam. Tuy thế, đó không phải là những lời kết tội vu vơ không chứng cớ, nhưng tất cả được xác minh bằng chính những văn bản còn lưu trử. Kế đến, quãng dài 80 năm là thời gian qúa đủ để cho hai ba hế thệ nối tiếp nhau, có đủ thời gian để ngắm nhìn, đánh gía về một chế độ mà họ đã phải nếm mùi trên phần đất của mình. Dĩ nhiên, sự đánh gía ấy là sự cân đo của lý trí, của phân tích vì tương lai, vì lịch sử của dân tộc và đất nước, hơn là trả lời theo cảm tính giận hờn, thù ghét hay yêu thích! Nghĩa là, sự đánh gía không chỉ dựa vào những kết qủa có thể khách quan, phát sinh từ những hành động của họ đã gây ra cho dân tộc như tang thương chia lìa, mất mát. Cho xã hội là suy đồi nền đạo lý, văn hóa. Cho đất nước là mất Nam Quan, Bản Giốc, Trường Sa, Hoàng Sa... để họ đổ lỗi cho nhau và bảo đó là do hoàn cảnh xã hội tạo ra. Nhưng là dựa vào những văn bản chủ thể, làm nền, làm hướng đi, làm kim chỉ nam cho các hành động của nhà nước. Kế đến, sự đánh gía này cũng được cân đo bằng chính máu và nước mắt trong cuộc sống của người Việt Nam trong 80 năm qua. Như thế, sự kiện chọn lựa của người dân Việt phải được coi là một sự kiện rõ ràng, có ý nghĩa với lịch sử mai sau. Thí dụ như:
Nếu như ở giữa nhà bạn có một con chuột chết. Nó đã sình thối lên, ruồi nhặng đến đậu, rồi dòi bọ sinh ra lúc nhúc sống ở trong đó. Không những thế, dòi bọ và lớp ký sinh từ xác con chuột này, ngày đêm không ngừng tấn công vào đời sống trong gia đình bạn. Để mặt tinh thần, nó gây ra bất hòa giửa cha mẹ, con cái và anh em đấu tố, hoặc là chém giết nhau. Mặt đời sống thì phải đi ra đi vào hít thở, tập làm quen với cái mùi ô uế, tàn độc do chúng tạo ra và đem đến cho cả gia đình bạn cuộc sống bạc nhược, bệnh họan thì bạn sẽ phải làm gì? Chôn Nó Đi hay quăng nó vào nhà cầu ư? Thường thì người ta làm như thế, nhưng xem ra ở Việt Nam lại chỉ xuất hiện hai thái độ, không theo khuôn mẫu bình thường ấy. Trái lại, rất bất bình thường.
1 . Thiểu số được lợi ích: Tiếp tục hò hét để nó ở giữa nhà như là một biểu tượng, hoặc gỉa, là kim chỉ nam cho cuộc sống bất hạnh từ tinh thần đến vật chất của chính gia đình của họ và của đồng loại để kiếm sống. (Gọi là đồng loại cho nó có vẻ sang vậy, chứ thực ra, trong mắt những con ngừoi cộng sản không có đồng loại. Chỉ có bác đảng và bầy nộ lệ).
2. Tuyệt đại đa số. Cái giận, cái uất có thể có ở trong lòng. Nhưng cho rằng, ấy không phải là việc của tôi. Ai muốn làm gì thì làm, miền là tôi được yên hàn trong phận nô lệ hay không nô lệ cho chúng mà sống! ( sợ hãi biến thành bạc nhược)
Chuyện tôi viết về con chuột chết với hai thái độ trên, nghe ra nó rờn rợn và đáng ghê tởm qúa. Nếu làm bạn nôn nửa, tôi xin lỗi trước. Nhưng thật ra, cái con chuột “xã hội chủ nghĩa”, hay cái đảng cộng sản do Hồ chí Minh du nhập vào đất nước ta trong hơn 80 năm qua còn đáng kinh tởm, đáng nôn mửa hơn là con chuột sinh thối kia rất rất nhiều lần. Nghĩa là, con chuột chết với đấy những dỏi bọ chui ra chui vào đó, thật ra, chỉ là một con chuột vẽ trên giấy nếu đem xo sánh nò với con chuột “ Cộng hòa Xã Hội chủ nghĩa Việt cộng” của đảng cộng đang áp chế trên phàn đất Việt Nam. Bởi vì, chính nhà nưóc cộng sản này đã, đang và còn manh tâm đưa dân tộc ta vào một cõi chết. Chết trong sợ hãi. Chết trong nô lệ. Chết vì mất nền tảng luân lý đạo đức của xã hội. Hoặc gỉa, họ đẩy ta vào sự sợ hãi lớp ký sinh từ con chuột chui ra, chui vào kia, để ta, phải bám theo nó, hoặc phải yên lặng mà sống. Sống và chết trong cùng một sự sợ hãi tột cùng. Từ đó, kẻ khóc thì nhiều, người cười thì ít. Nhà nhà, ăn không ngon, ngủ không yên. Trẻ thơ hoảng hốt trong đêm. Người gia trăng mắt ngồi chờ trời sáng. Đó mới chính là cái phần đáng kinh hãi của con chuột ” cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt cộng” gây ra, mà tôi muốn nói đến.
II. Tại sao cái nhà nước “ Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt cộng” lại là một tai họa lớn cho dân tộc Việt Nam?
Như trên tôi đã viết, ngày nay người ta không dựa vào cảm tính hờn giận, thù oán, yêu thích để mà đưa ra những kết luận về cái xã hội chủ nghĩa Việt cộng đang áp đặt trên phần đất Việt Nam. Nhưng người người nhìn đến tận căn nhũng tư duy, những văn bản làm nền tảng của tổ chức này đối với đất nước trong suốt 80 năm qua mà đánh gía về chúng. Trước hết là :
1. Tư duy của Hồ chí Minh và lá thư gởi Stalin đề ngày 31.10.1952
Sau khi cướp được chính quyền vào ngày 02-9-1945, Hồ chí Minh kêu gọi toàn quốc kháng chiến. Trong lúc nhiều ngưòi hy sinh xương máu của mình để bảo vệ tổ quốc thì chính Hồ chí Minh lại là kẻ có manh tâm giết hại nhân dân bằng một mưu kế ác độc lớn, mà Y gọi là đề án cải cách ruộng đất. Manh tâm độc ác này đã được biểu lộ toàn diện trong lá thư của Y gởi cho Stalin vào ngày 31.10.1952. Hồ viết:
“Đồng chí Stalin kính mến, Tôi gởi cho đồng chí đề án cải cách ruộng đất của đảng Lao Động Việt Nam ( tên của đảng cộng sản lúc bấy giờ). Đề án này tôi đã hoàn thành với sự giúp đỡ của hai đồng chí Liu Shaoshi và Van szia-Sian. Đề nghị đồng chí tìm hiểu và đưa ra chỉ thị về đề án này”.
Có ba diểm chính trong lá thư này không tìm ra lời giải đáp:
1. Đề án cải cách ruộng đất của đảng CS được viết ra như thế nào?
2. Tại sao lại hoàn thành đề án này với sự chỉ đạo của hai người Tàu?
3. Tại sao phải xin và chờ chỉ thị của Stalin mới được đem ra thi hành?
Tuy nhiên, chỉ đọc lá thư này thôi, người ta sẽ có câu hỏi là: Khi viết lá thư này, Hồ chí Minh có coi tẫp thể người Việt Nam cùng nghĩa đồng bào với Y hay không? Hay Y là người Tàu, là tay sai của Stalin và người Việt Nam có tinh thần quốc gia, dân tộc phải bị đôn lên là những tội phạm đối với cộng sản nên phải bị tiêu diệt?
Cho đến nay, tôi cho rằng ( dù không có bản thống kê trong tay, tôi chỉ phỏng đoán) có đến trên 90% dân chúng Việt Nam không hề nghe biết đến lá thư này, và càng không thể nắm bắt được cái tính nô lệ và tàn độc của tác gỉa gói ghém trong đó như thế nào. Tuy nhiên, dù không có lá thư ấy trong tay, không tìm hiểu được cặn kẽ chủ đich muốn tiêu diệt tinh thần dân tộc Việt trong là thư ấy của tác giả. Nhưng người Việt Nam là chứng nhân của sự kiện ngay sau khi về đưọc thành phố, Hồ chi Minh đã đem thi hành cái thư xin phép viết từ năm 1952, mà kết quả là có đến hơn 170.000 ngàn người dân Việt Nam bị đề án này giết chết. Nhìn cái kết qủa ấy, mọi ngưòi đều phải khẳng định là: Cái đề án ấy là một tội phạm đến nhân loai, không thể chấp nhận và tha thứ được.
Nói về chuyện này, bà Mõ ba, người có chồng cùng vào kháng chiến với Hồ, cũng phải rùng minh, oán hận. Bà kể:“ Họ giết người dễ như giết một con gà. Thích giết là giết chẳng cần luật lệ. Ai có năm ba sào ruộng con trâu là bị kết án. Quê tôi, có đến mấy chục người bị giết. Ông chánh Thông từng tích cóp lương, gạo cho kháng chiến nhiều năm. Hơn thế, có hai con đi kháng chiến, một đứa què, một đứa là liệt sỹ sau chiến tranh, thế mà cũng bị Nó giết. Ông ta chết, cả làng cùng khóc, cùng để tang”. Còn khiếp hơn thế, họ đề ra một hiệu lệnh, “ thà giết lầm hơn bỏ xót”. Thật là độc ác khủng khiếp. Người ngưòi trằng mắt chờ tiếng gõ cửa trong đêm! Họ cho con người sự sợ hãi tột cùng. Đó, không phải là lương tri của con người đối với đồng loại”.
Nay nhìn lại, những “trí phú địa hào” ấy, không phải là những “cường hào ác bá” như bị quy án. Trái lại, đều là những thành phần nòng cốt của xã thôn, của dân tộc Việt Nam. Họ đã bao bọc dân làng qua nhiều sóng gío, gần nhất là nạn đói năm 1945. Họ có lòng yêu quê hưong và lo gìn giữ giang sơn của nòi giống. Theo đó, việc Hồ chí Minh tiêu diệt những ngưòi này, không phải chỉ vì muốn cướp đoạt tài sản của họ mà thôi. Nhưng còn vì mưu đồ muốn tiêu diệt cho hết những phần tử dân tộc của Việt Nam. Hồ chí Minh là ngưòi Tàu hay người Việt Nam đây? Liệu Y có phải là một ngừơi Tàu gốc Hẹ được dịch dung thành Hồ chí Minh sau khi Nguyễn ái Quốc, theo tin của sở mật thám là đã chết vì bệnh lao phổi vào năm 1932 ở Hồng Kông hay không? Nếu phải thì việc hai ngưòi Tàu chỉ đạo cho HCM lập ra đề án giết dân Việt theo lá thư gời cho Staline đã tìm ra câu trả lời.
Đó là chuyện còn dài. Nhưng nay, nếu thân nhân hậu duệ của những nạn nhân trong cuộc đấu tố. Những thân nhân, gia đỉnh liệt sỹ của các kháng chiến quân, hay liệt sỹ trong suốt thời kỳ chiến tranh 45-75 như bà đội Lộc, bà Mõ ba. Hoặc gỉa, các cán bộ, đoàn đảng viên, và mọi tầng lớp Việt Nam đọc được lá thư này công khai qua báo chí, điện đài với những lời phê bình đứng đắn. Hỏi xem, họ sẽ có đánh gía gì về Hồ chí Minh và các hành động của Y?
A. Đây là người thương dân thưong nước? Là kẻ tích cực lo cho sự Độc Lập của tổ quốc và lo toan cho sự ấm no, hạnh phúc của người dân?
B. Hay đắỳ là tên đồ tề cuồng sát đã phạm vào những tội đại ác đối với nhân loại? Phải loại trừ Y ra khỏi cuộc sống của con người?
2. Giấy bán nước của Phạm văn Đồng.
Bên trong thì Hồ chí Minh tàn xát đồng bào Việt Nam, nhưng đối với Tàu cộng, kẻ thù truyền kiềp của dân tộc ta thì Hồ một lòng cung kính. Việc thứ hai Hồ làm sau khi vào được thành phố là chỉ thị cho Phạm văn Đồng trong vai trò Thủ Tướng của nhà nước “ Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa” ký văn bản công nhận chủ quyền trên biển cua Trung cộng thuộc phạm vi các quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa của Việt Nam. Việc công nhận này có ý nghĩa gián tiếp cho rằng hai quần đảo ấy không phải là của Việt Nam. Trung Quốc tuyên bố đây là lãnh địa của họ thì Việt Nam tuân theo ý chỉ! Đồng viét:.
Và tệ hại không kém những phần đất đã bị bán đứt ấy, Nguyễn tấn Dũng, Nông đức Mạnh, Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Minh Triết… đưa rước tàu cộng sang thầu và trúng thầu tất cả mọi công trình xây dựng, phát triển cơ sở hạ tầng từ cầu đường, đến các nhà máy điện từ bắc đến nam. Có thể nói, không còn một nơi chốn nào trên mảnh đất quê hương Việt thiếu dấu chân của quan cán Trung cộng vào ra mà không cần phải có giấy thông hành. Ấy là chưa kể đến việc tập đoàn VC còn đưa rước Tàu cộng vào xây dựng cơ sở ( bí mật?) ở cao nguyên trung phần và được che dấu bằng cái mỹ từ khai thác Bauxite ở Đak Nông, Tân Rai, Nông Cơ? Hay những rừng đầu nguồn với khế ước thuê mướn dài hạn, không thuế hay thuế nhẹ, mà không một quan cán nào của VC đuợc phép bước chân vào đây nữa. Hỏi, sau 50 năm, vùng đất ấy là của Tàu hay của ta đây? Trong khi đó, dân ta không có một mảnh đất làm nhà? Tệ hơn thế, bị coi là bọn nô lệ ngay trên quê hương của mình!
3.Việt Minh Vận Động cho Việt Nam làm Chư Hầu Trung Quốc
Như thế, người Việt Nam phải làm gì để sống còn đây? Dặng xuân Khu, có tên chữ là Truòng Chinh, tổng bí thư của cái đảng cộng sản này đã ra hiệu lệnh rồi: Xin làm nô lệ, làm chư hầu cho Trung cộng mà sống! Cùng theo tôn chỉ này, Phạm vũ Luận, viên bộ trưởng được gọi là bộ trưỏng văn hóa giáo dục của Việt cộng thì khuyên dân ta học tiếng tàu mà sống! Qủa là những nổi tang thương và bất hạnh cho người dân Việt nam hôm nay. Bởi vì. Sau đề án đấu tố của Hồ chí Minh, đến công hàm bán nước công khai của Phạm văn Đồng và những hiệp định hiệp thương về biên giới lén lút của những quan cán gọi là lãnh đạo của cái nhà nước “ cộng hòa xã hội chủ nghũa Việt cộng”. Tổ quốc Việt Nam đã mất đất, mất biển, nay dân Việt vẫn chưa hết tai ương. Trái lại, còn có cái văn bản chỉ đạo làm nền tảng căn bản cho hưóng đi của đảng cộng sản Việt Nam do Đặng Xuân Khu, kẻ mở hội múa dao đấu tố người Việt Nam năm 1954 đề ra. Và theo chỉ đạo này Phạm vũ Luận, Ủy Viên TU muốn đem vào áp dụng từ trong học đường. Trường Chinh, một lãnh tụ, lý thuyết gia của VC, viết:
Hỡi người dân nô lệ, hãy cố gắng giữ lấy tiếng nói của mình. Đất ta có thể mất, nhưng dân tộc ta vĩnh viễn tồn tại khi ta còn tiếng nói và ngôn ngữ riêng của mình.
Thật vậy, ngày nay chúng ta còn tiếng nói riêng và còn có giang sơn sau cả ngàn năm bị bắc thuộc là vì. Trong những thời kỳ ấy, tuy ta chưa có văn tự riêng cho mình, nhưng cha ông ta, đặc biệt, các ngừơi mẹ Việt Nam đã luôn luôn ngày đêm bồng bế, nâng niu con trên tay, đã ru con từ trong giấc ngũ thơ bằng tình tự quê hương qua những lời Ca Dao Việt. Đã ngày đêm dạy dỗ đàn con cùng nói tiếng Việt mà tiếng Việt còn, và đất nước Việt Nam còn. Nay cộng sản, qua Đặng xuân Khu rôi đến Phạm vũ Luận, kẻ thì xin làm nô lệ, chư hầu, kẻ thì công khai toan tính giáo dục trẻ thơ Việt Nam học tiếng tàu ngay từ bậc tiểu học. ( khởi đầu là vài, ba giờ, sau là năm, mười tiết. Hét tiểu học thì tiếp lên trung học?) Qúy vị hãy tự hỏi xem. Khi những con trẻ được dạy tiếng tàu từ tuổi thơ ngây như thế, lớn lên, tiếng Việt có thể đã là ngôn ngữ phụ, chúng sẽ dậy dỗ những thế hệ kế tiếp bằng ngôn ngữ nào đây? Ta hay là Tàu?
Với những chứng cứ này, nếu chúng ta vẫn yên lặng, coi việc lên tiéng hay hành động chống lại những chủ trương của nhà nước cộng sản không phải là việc của mình, là chính chúng ta đã ngầm đồng thỏa thuận và đồng ý với họ trong hướng đi “ môi hở răng lạnh” mà họ đã và đang theo đuổi. Khi đó, chúng ta cũng khó trách họ tự chuyên đưa đất nước vào lòng bắc thuộc. Hoặc gỉa, một ngày nào đó, quan cán Việt cộng, con cháu ta đem cuốn sử Việt viết bằng chữ tàu đặt ngay trươc cửa nhà mình, hẳn không phải là chuyện chỉ có trong cơn ác mộng!
ÌII. Ai chôn nó đây?
Có một câu chuyện nhỏ là, nếu bạn thấy một con chuột chết sình thối trong góc nhà, bạn làm gì?
- 1. Đem chôn nó đi? Đem vất nó vào trong nhà cầu, ấn nước?
- 2. Để đó cho anh, cho chị , cho em, hay cho cha mẹ, ông bà nội, ngoại quyét dọn. Việc ấy không phải là của tôi!
- 3. Nhằm gì, thối sình vài hôm rồi nó cũng hết!
Trách nhiệm đối với đất nước hôm nay củng thế. Nó không chỉ lệ thuộc vào chuyện, ngưòi mang nó về thì phải triệt nó đi. Hay là đùn, dẫy cho ông A bà B. Nhưng là sự tự nhận lấy trách nhiệm trước lịch sử, trước tương lai của đất nước của tất cả mọi thành phần dân tộc, không kể gìa trẻ, chính kiến, tôn giáo. Đảng viên cộng sản hay là ngưòi ngoài đảng. Người trong nưóc hay người đang sống ở ngoài nước. Nghĩa là, trách nhiệm trước lịch sử trong giai đoạn này thuộc về chúng ta. Chúng ta không thể lẩn tránh trách nhiệm, đùn đẩy cho ngưòi khác, hay cho thế hệ khác. Bởi vì:
Hơn ai hết, chúng ta biết rõ ràng rằng: Với những văn bản căn bản làm nền xây dựng cho tổ chức cộng sản và những hành động thực tế của họ trong suốt 80 năm qua mà chúng ta còn hão huyền trông chờ vào một cuộc tự diệt, tự hủy hay thay đổi của cộng sản Việt Nam như các đảng cộng sản Liên Sô hay Đông Âu là chúng ta đang triệt tiêu chính quê hương và dân tộc của mình. Lý do, ở những nơi đó, họ luôn có ý thức và động lực tìm kiếm sự tiến bộ, phát triển về nhân cách và phẩm hạnh đạo đức của con người và của xã hội. Họ luôn muốn tìm đến ý nghĩa của sự Tự Do, Dân Chủ, Công Lý và hạnh phúc cho con người. Nghĩa là, họ luôn muốn tìm đến thế đứng vững vàng cho đất nước và cho ngưòi dân của họ trong xã hội.
Trong khi đó, đảng cộng sản tại Việt Nam, nguyên từ đầu đến cuối, bằng tất cả vốn liếng ấu trỉ trong suy luận, kém cỏi về mặt văn hóa của những quan cán trong hàng lãnh đạo, nên họ chỉ luôn luôn tìm phương cách quy hàng để ngoại bang ban cho họ được một chỗ dựa tốt. Cái chỗ dựa an toàn và tốt nhất mà quan cán Việt cộng luôn nhắm đến để ẩn thân, cậy nhờ ấy là thế “ Môi hở răng lạnh”.
Theo cái thế này, đảng cộng sản và hàng quan cán cộng tại Việt Nam tự đánh gía mình là những cái răng sâu, răng thối, răng lung lay, răng gỉa, không khả năng đứng vững, nên cần phải có cái môi dầy của Trung cộng che chở bên ngoài cho khỏi lạnh. Với tư duy “đỉnh cao chói lọi” như thế, Việt Nam có mất Hoàng Sa, Trường Sa. Bản Giốc, Nam Quan, Lão Sơn, biển Tục Lãm, phần vịnh bắc bộ hay nhượng địa cho Trung cộng ở Tân Rai, Nông Cơ, Dak Nông, rừng đầu nguồn... không có gì là lạ! Bởi vì, đi theo tư duy đỉnh cao này, các quan cán Việt cộng càng lúc, càng phải quên nhân dân và đất nước Việt Nam mà phấn đấu, để cho Trung cộng chấm điểm. Muốn được chấm điẻm tốt, thì phải phục vụ cho quyền lợi của bành trướng bắc phương. Như thế, việc người này lên, kẻ kia xuống chẳng qua chỉ là những vai đóng làm cái răng thối, răng sâu, răng gỉa trong một giai đoạn theo như cầu của TC muốn mà thôi? (vụ đấu đá nhau qua trường hợp ND Kiên, cũng không ngoài mục đích này. Tệ hơn, nó còn chủ trương làm lu mờ, làm tan biến đi phong trào bài bành trướng đang lên cao. Đây là điều tối nguy khác cho đất nước!). Riêng phần hại dân, mất nước, họ không hề biết đến. Và dĩ nhiên, họ cũng không thể biết được cái số phận thảm khốc của những chiếc răng thối, răng sâu kia sẽ ra sao sau khi cái vành môi dày kia đã ngậm chặt lại!.
Như thế, nếu còn Việt cộng, Việt Nam sẽ không có một lối thoát, hay một đổi thay nào khác, (trừ một trưòng hợp có Ngô Quyền xuât hiện). Ngoài ra chỉ là kịch bản Trung cộng sẽ thay lớp răng thối, răng gỉa sắp rụng, ít có lợi cho mẫu quốc bằng lờp răng sâu khác, nhưng đem lại lợi nhuận cho họ nhiều hơn mà thôi
Khổ rồi bà Mõ ôi, nếu số phận Việt Nam ra như thế, chúng ta phải làm gì đây?
Nghe gọi hỏi. Bà Mõ Ba đứng dậy, với tay lên bàn thờ, cầm lây cái mõ luôn để bên cạnh tấm hình bán thân của ông Mõ xuống. Bà ngắm nghỉa thật cẩn thận trên cái mõ, rồi chân thấp chân cao, bước đi theo dáng điệu của Mỏ làng chân thật năm xưa. Vừa đi, tay bà vừa gõ đều trên cái mõ, kêu cóc...cóc...cóc... miệng bà truyền đi âm vang như ông hôm nào:
- Nghe đây nghe đây, làng xóm nghe đây: Muốn cứu dân cứu nước. Cưu nhà. Muốn chống xâm lăng, bắc thuộc. Muốn đất nước có luật pháp, có chủ quyền có Độc Lập, có Tự Do, Dân Chủ, có Công Lý. An Bình thì phải chôn nó đi.
Phải chi, khi nghe tiếng mõ, người người, nhà nhà, cùng dứt khoát tiến lên. Tôi chôn nó... Anh chôn Nó... Chị chôn nó... Chúng ta chôn nó đi. Sau khi “ Chôn Nó Đi”, chắc chắn tương lai nước Việt sẽ bước sang một trang sử mới. Trang sử của Độc Lập, Tự Do, Dân Chủ, Nhân Quyền, Công Lý, Hóa Bình, Thịnh Vượng. Mong lắm thay.
Phần 3, phần quan trọng nhất. Mời qúy bạn cho ý kiến: Chôn nó bằng cách nào đây?
© Bảo giang
Mùa thu 2012.
———————–
Bài Viết do tác giả gửi đến VANGANH.INFO
———————–
Câu chuyện “ Chôn Nó Đi”, nay không còn là chuyện thầm hín, riêng tư của một ai. Trái lại, đã là chuyện của mọi ngưòi, mọi nhà. Đi đến đâu, trong làng, ngoài ngõ, chợ búa, trường học, nhà thương, công tư sở, đồn bình, dinh thự. Chả có một nơi nào mà người ta không xôn sao bàn tán hay to nhỏ với nhau về chuyện: Chuột chết, Đảng hết, Chôn Nó Đi! Hơn thế, người người còn qủa quyết với nhau rằng: Đây là một giải pháp duy nhất và cấp bách cho toàn bộ mọi vấn đề Viêt Nam. Theo đó:
- Muốn cứu dân, cứu nước, cứu nhà. Phải chôn nó đi,
- Muốn chống xâm lăng, bành trướng, bắc thuộc. Phải chôn nó đi.
- Muốn xây dựng lại đất nươc từ trong tang thuơng khốn khổ, vô lề luật thành một đất nước có luật pháp, có chủ quyền, có Độc Lập, có Tự Do, Dân Chủ, có Công Lý, Hòa Bình thì phải Chôn Nó Đi!
I. Tại sao lại phải Chôn Nó Đi?
Xem ra câu trả lời đã có sẵn ở trong lòng mọi ngưòi là:
- Vì Nó là đầu mối, là căn nguyên cản trở mọi sinh hoạt trong sáng của đất nước,
- Vì nó tạo nên những chia rẽ trầm trọng trong mạch sống, trong mọi sinh hoạt ở trong mọi tầng lớp của dân tộc..
- Nó làm suy đồi nền văn hóa nhân bản của dân ta.
- Nó làm băng hoại nền luân lý đạo đức của xã hội, phá hoại sự trang nghiêm lành thánh của tôn giáo.
- Vì Nó là thủ phạm, dìm đất nước nước vào cơn khủng hoảng tội ác. Là bậc thang đưa rước tàu cộng vào đặt nền móng thống trị trên quê hương Việt Nam ta..
Chôn Nó Đi, ảnh minh họa |
Nếu như ở giữa nhà bạn có một con chuột chết. Nó đã sình thối lên, ruồi nhặng đến đậu, rồi dòi bọ sinh ra lúc nhúc sống ở trong đó. Không những thế, dòi bọ và lớp ký sinh từ xác con chuột này, ngày đêm không ngừng tấn công vào đời sống trong gia đình bạn. Để mặt tinh thần, nó gây ra bất hòa giửa cha mẹ, con cái và anh em đấu tố, hoặc là chém giết nhau. Mặt đời sống thì phải đi ra đi vào hít thở, tập làm quen với cái mùi ô uế, tàn độc do chúng tạo ra và đem đến cho cả gia đình bạn cuộc sống bạc nhược, bệnh họan thì bạn sẽ phải làm gì? Chôn Nó Đi hay quăng nó vào nhà cầu ư? Thường thì người ta làm như thế, nhưng xem ra ở Việt Nam lại chỉ xuất hiện hai thái độ, không theo khuôn mẫu bình thường ấy. Trái lại, rất bất bình thường.
1 . Thiểu số được lợi ích: Tiếp tục hò hét để nó ở giữa nhà như là một biểu tượng, hoặc gỉa, là kim chỉ nam cho cuộc sống bất hạnh từ tinh thần đến vật chất của chính gia đình của họ và của đồng loại để kiếm sống. (Gọi là đồng loại cho nó có vẻ sang vậy, chứ thực ra, trong mắt những con ngừoi cộng sản không có đồng loại. Chỉ có bác đảng và bầy nộ lệ).
2. Tuyệt đại đa số. Cái giận, cái uất có thể có ở trong lòng. Nhưng cho rằng, ấy không phải là việc của tôi. Ai muốn làm gì thì làm, miền là tôi được yên hàn trong phận nô lệ hay không nô lệ cho chúng mà sống! ( sợ hãi biến thành bạc nhược)
Chuyện tôi viết về con chuột chết với hai thái độ trên, nghe ra nó rờn rợn và đáng ghê tởm qúa. Nếu làm bạn nôn nửa, tôi xin lỗi trước. Nhưng thật ra, cái con chuột “xã hội chủ nghĩa”, hay cái đảng cộng sản do Hồ chí Minh du nhập vào đất nước ta trong hơn 80 năm qua còn đáng kinh tởm, đáng nôn mửa hơn là con chuột sinh thối kia rất rất nhiều lần. Nghĩa là, con chuột chết với đấy những dỏi bọ chui ra chui vào đó, thật ra, chỉ là một con chuột vẽ trên giấy nếu đem xo sánh nò với con chuột “ Cộng hòa Xã Hội chủ nghĩa Việt cộng” của đảng cộng đang áp chế trên phàn đất Việt Nam. Bởi vì, chính nhà nưóc cộng sản này đã, đang và còn manh tâm đưa dân tộc ta vào một cõi chết. Chết trong sợ hãi. Chết trong nô lệ. Chết vì mất nền tảng luân lý đạo đức của xã hội. Hoặc gỉa, họ đẩy ta vào sự sợ hãi lớp ký sinh từ con chuột chui ra, chui vào kia, để ta, phải bám theo nó, hoặc phải yên lặng mà sống. Sống và chết trong cùng một sự sợ hãi tột cùng. Từ đó, kẻ khóc thì nhiều, người cười thì ít. Nhà nhà, ăn không ngon, ngủ không yên. Trẻ thơ hoảng hốt trong đêm. Người gia trăng mắt ngồi chờ trời sáng. Đó mới chính là cái phần đáng kinh hãi của con chuột ” cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt cộng” gây ra, mà tôi muốn nói đến.
II. Tại sao cái nhà nước “ Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt cộng” lại là một tai họa lớn cho dân tộc Việt Nam?
Như trên tôi đã viết, ngày nay người ta không dựa vào cảm tính hờn giận, thù oán, yêu thích để mà đưa ra những kết luận về cái xã hội chủ nghĩa Việt cộng đang áp đặt trên phần đất Việt Nam. Nhưng người người nhìn đến tận căn nhũng tư duy, những văn bản làm nền tảng của tổ chức này đối với đất nước trong suốt 80 năm qua mà đánh gía về chúng. Trước hết là :
1. Tư duy của Hồ chí Minh và lá thư gởi Stalin đề ngày 31.10.1952
Sau khi cướp được chính quyền vào ngày 02-9-1945, Hồ chí Minh kêu gọi toàn quốc kháng chiến. Trong lúc nhiều ngưòi hy sinh xương máu của mình để bảo vệ tổ quốc thì chính Hồ chí Minh lại là kẻ có manh tâm giết hại nhân dân bằng một mưu kế ác độc lớn, mà Y gọi là đề án cải cách ruộng đất. Manh tâm độc ác này đã được biểu lộ toàn diện trong lá thư của Y gởi cho Stalin vào ngày 31.10.1952. Hồ viết:
“Đồng chí Stalin kính mến, Tôi gởi cho đồng chí đề án cải cách ruộng đất của đảng Lao Động Việt Nam ( tên của đảng cộng sản lúc bấy giờ). Đề án này tôi đã hoàn thành với sự giúp đỡ của hai đồng chí Liu Shaoshi và Van szia-Sian. Đề nghị đồng chí tìm hiểu và đưa ra chỉ thị về đề án này”.
Có ba diểm chính trong lá thư này không tìm ra lời giải đáp:
1. Đề án cải cách ruộng đất của đảng CS được viết ra như thế nào?
2. Tại sao lại hoàn thành đề án này với sự chỉ đạo của hai người Tàu?
3. Tại sao phải xin và chờ chỉ thị của Stalin mới được đem ra thi hành?
Tuy nhiên, chỉ đọc lá thư này thôi, người ta sẽ có câu hỏi là: Khi viết lá thư này, Hồ chí Minh có coi tẫp thể người Việt Nam cùng nghĩa đồng bào với Y hay không? Hay Y là người Tàu, là tay sai của Stalin và người Việt Nam có tinh thần quốc gia, dân tộc phải bị đôn lên là những tội phạm đối với cộng sản nên phải bị tiêu diệt?
Cho đến nay, tôi cho rằng ( dù không có bản thống kê trong tay, tôi chỉ phỏng đoán) có đến trên 90% dân chúng Việt Nam không hề nghe biết đến lá thư này, và càng không thể nắm bắt được cái tính nô lệ và tàn độc của tác gỉa gói ghém trong đó như thế nào. Tuy nhiên, dù không có lá thư ấy trong tay, không tìm hiểu được cặn kẽ chủ đich muốn tiêu diệt tinh thần dân tộc Việt trong là thư ấy của tác giả. Nhưng người Việt Nam là chứng nhân của sự kiện ngay sau khi về đưọc thành phố, Hồ chi Minh đã đem thi hành cái thư xin phép viết từ năm 1952, mà kết quả là có đến hơn 170.000 ngàn người dân Việt Nam bị đề án này giết chết. Nhìn cái kết qủa ấy, mọi ngưòi đều phải khẳng định là: Cái đề án ấy là một tội phạm đến nhân loai, không thể chấp nhận và tha thứ được.
Nói về chuyện này, bà Mõ ba, người có chồng cùng vào kháng chiến với Hồ, cũng phải rùng minh, oán hận. Bà kể:“ Họ giết người dễ như giết một con gà. Thích giết là giết chẳng cần luật lệ. Ai có năm ba sào ruộng con trâu là bị kết án. Quê tôi, có đến mấy chục người bị giết. Ông chánh Thông từng tích cóp lương, gạo cho kháng chiến nhiều năm. Hơn thế, có hai con đi kháng chiến, một đứa què, một đứa là liệt sỹ sau chiến tranh, thế mà cũng bị Nó giết. Ông ta chết, cả làng cùng khóc, cùng để tang”. Còn khiếp hơn thế, họ đề ra một hiệu lệnh, “ thà giết lầm hơn bỏ xót”. Thật là độc ác khủng khiếp. Người ngưòi trằng mắt chờ tiếng gõ cửa trong đêm! Họ cho con người sự sợ hãi tột cùng. Đó, không phải là lương tri của con người đối với đồng loại”.
Nay nhìn lại, những “trí phú địa hào” ấy, không phải là những “cường hào ác bá” như bị quy án. Trái lại, đều là những thành phần nòng cốt của xã thôn, của dân tộc Việt Nam. Họ đã bao bọc dân làng qua nhiều sóng gío, gần nhất là nạn đói năm 1945. Họ có lòng yêu quê hưong và lo gìn giữ giang sơn của nòi giống. Theo đó, việc Hồ chí Minh tiêu diệt những ngưòi này, không phải chỉ vì muốn cướp đoạt tài sản của họ mà thôi. Nhưng còn vì mưu đồ muốn tiêu diệt cho hết những phần tử dân tộc của Việt Nam. Hồ chí Minh là ngưòi Tàu hay người Việt Nam đây? Liệu Y có phải là một ngừơi Tàu gốc Hẹ được dịch dung thành Hồ chí Minh sau khi Nguyễn ái Quốc, theo tin của sở mật thám là đã chết vì bệnh lao phổi vào năm 1932 ở Hồng Kông hay không? Nếu phải thì việc hai ngưòi Tàu chỉ đạo cho HCM lập ra đề án giết dân Việt theo lá thư gời cho Staline đã tìm ra câu trả lời.
Đó là chuyện còn dài. Nhưng nay, nếu thân nhân hậu duệ của những nạn nhân trong cuộc đấu tố. Những thân nhân, gia đỉnh liệt sỹ của các kháng chiến quân, hay liệt sỹ trong suốt thời kỳ chiến tranh 45-75 như bà đội Lộc, bà Mõ ba. Hoặc gỉa, các cán bộ, đoàn đảng viên, và mọi tầng lớp Việt Nam đọc được lá thư này công khai qua báo chí, điện đài với những lời phê bình đứng đắn. Hỏi xem, họ sẽ có đánh gía gì về Hồ chí Minh và các hành động của Y?
A. Đây là người thương dân thưong nước? Là kẻ tích cực lo cho sự Độc Lập của tổ quốc và lo toan cho sự ấm no, hạnh phúc của người dân?
B. Hay đắỳ là tên đồ tề cuồng sát đã phạm vào những tội đại ác đối với nhân loại? Phải loại trừ Y ra khỏi cuộc sống của con người?
2. Giấy bán nước của Phạm văn Đồng.
Bên trong thì Hồ chí Minh tàn xát đồng bào Việt Nam, nhưng đối với Tàu cộng, kẻ thù truyền kiềp của dân tộc ta thì Hồ một lòng cung kính. Việc thứ hai Hồ làm sau khi vào được thành phố là chỉ thị cho Phạm văn Đồng trong vai trò Thủ Tướng của nhà nước “ Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa” ký văn bản công nhận chủ quyền trên biển cua Trung cộng thuộc phạm vi các quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa của Việt Nam. Việc công nhận này có ý nghĩa gián tiếp cho rằng hai quần đảo ấy không phải là của Việt Nam. Trung Quốc tuyên bố đây là lãnh địa của họ thì Việt Nam tuân theo ý chỉ! Đồng viét:.
CHÍNH PHỦ NƯỚC VIỆT NAM DÂN CHỦ CỘNG HOÀ CÔNG NHẬN QUYẾT ĐỊNH VỀ HẢI PHẬN CỦA TRUNG-QUỐCBản văn này đã chứng minh một cách rõ ràng bản chất bán nước cầu vinh của hàng ngũ Việt cộng. Và nó cũng đủ chứng minh lý do tại sao cái nhà nước gọi là “ Việt Nam dân chủ cộng hòa” do Hồ lãnh đạo đã hoàn toàn im lặng, nếu như không muốn nói là đã vui mừng nhảy múa, reo hò khi Tàu cộng chiếm được hai quần đảo này từ tay quân đội của Việt Nam Cộng Hòa vào năm 1974. Để rồi, tiếp theo cái công hàm quái gở này là những Hiệp Định, Hiệp Thương biên giới do Nguyễn văn Linh, Lê đức Anh, Lê khả Phiêu, Đỗ Mười, Nguyễn mạnh Cầm, Phan văn Khải, Võ văn Kiệt… tiếp nối quy hàng Trung cộng. Kết qủa, nhờ có những tên tuổi này mà những vùng đất của quê hương Việt Nam như Bản Giốc, Nam Quan, Lão Sơn, Tục Lãm và hàng ngản Km2 vịnh bắc bộ nay đã là phần nội địa của tàu cộng từ năm 1999 và 2000.
Thưa đồng chí Chu Ân-lai,
Tổng lý Quốc vụ viện nước Cộng hoà nhân dân Trung-hoa,
Chúng tôi xin trân trọng thông báo tin để đồng chí Tổng lý rõ:
Chính phủ nước Việt-nam dân chủ cộng hoà ghi nhận và tán thành bản tuyên bố, ngày 4 tháng 9 năm 1958, của Chính phủ nước Cộng hoà nhân dân Trung-hoa, quyết định về hải phận của Trung-quốc.
Chính phủ nước Việt-nam dân chủ cộng hoà tôn trọng quyết định ấy và chỉ thị cho các cơ quan Nhà nước có trách nhiệm triệt để tôn trọng hải phận 12 hải lý của Trung-quốc trong mọi quan hệ với nước Cộng hoà nhân dân Trung-hoa trên mặt biển.
Chúng tôi xin kính gửi đồng chí Tổng lý lời chào rất trân trọng.
Hà Nội, ngày 14 tháng 9 năm 1958
PHẠM VĂN ĐỒNG”
Và tệ hại không kém những phần đất đã bị bán đứt ấy, Nguyễn tấn Dũng, Nông đức Mạnh, Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Minh Triết… đưa rước tàu cộng sang thầu và trúng thầu tất cả mọi công trình xây dựng, phát triển cơ sở hạ tầng từ cầu đường, đến các nhà máy điện từ bắc đến nam. Có thể nói, không còn một nơi chốn nào trên mảnh đất quê hương Việt thiếu dấu chân của quan cán Trung cộng vào ra mà không cần phải có giấy thông hành. Ấy là chưa kể đến việc tập đoàn VC còn đưa rước Tàu cộng vào xây dựng cơ sở ( bí mật?) ở cao nguyên trung phần và được che dấu bằng cái mỹ từ khai thác Bauxite ở Đak Nông, Tân Rai, Nông Cơ? Hay những rừng đầu nguồn với khế ước thuê mướn dài hạn, không thuế hay thuế nhẹ, mà không một quan cán nào của VC đuợc phép bước chân vào đây nữa. Hỏi, sau 50 năm, vùng đất ấy là của Tàu hay của ta đây? Trong khi đó, dân ta không có một mảnh đất làm nhà? Tệ hơn thế, bị coi là bọn nô lệ ngay trên quê hương của mình!
3.Việt Minh Vận Động cho Việt Nam làm Chư Hầu Trung Quốc
Như thế, người Việt Nam phải làm gì để sống còn đây? Dặng xuân Khu, có tên chữ là Truòng Chinh, tổng bí thư của cái đảng cộng sản này đã ra hiệu lệnh rồi: Xin làm nô lệ, làm chư hầu cho Trung cộng mà sống! Cùng theo tôn chỉ này, Phạm vũ Luận, viên bộ trưởng được gọi là bộ trưỏng văn hóa giáo dục của Việt cộng thì khuyên dân ta học tiếng tàu mà sống! Qủa là những nổi tang thương và bất hạnh cho người dân Việt nam hôm nay. Bởi vì. Sau đề án đấu tố của Hồ chí Minh, đến công hàm bán nước công khai của Phạm văn Đồng và những hiệp định hiệp thương về biên giới lén lút của những quan cán gọi là lãnh đạo của cái nhà nước “ cộng hòa xã hội chủ nghũa Việt cộng”. Tổ quốc Việt Nam đã mất đất, mất biển, nay dân Việt vẫn chưa hết tai ương. Trái lại, còn có cái văn bản chỉ đạo làm nền tảng căn bản cho hưóng đi của đảng cộng sản Việt Nam do Đặng Xuân Khu, kẻ mở hội múa dao đấu tố người Việt Nam năm 1954 đề ra. Và theo chỉ đạo này Phạm vũ Luận, Ủy Viên TU muốn đem vào áp dụng từ trong học đường. Trường Chinh, một lãnh tụ, lý thuyết gia của VC, viết:
“Việt Minh vận động cho Việt Nam làm chư hầu cho Trung Quốc.Tôi khẳng định trong sự hiểu biết của mình rằng, Trong suốt chiều dài lịch sử của Việt Nam, không có một văn bản nào làm xỉ nhục cho Quốc Gia và dân tộc Việt Nam như cái văn bản thối tha này. Tuy thế, đây lại là một văn bản làm nở mày nở mặt cho đảng cộng sản và nhà nước “ Cộng hòa xã hội chủ Nghĩa Việt cộng” đấy. Nên, sau bao nhiêu năm nó nằm chìm trong đống rác đầy mùi ô uế, nay đến phiên Phạm Vũ Luân, theo lệnh đảng cộng sản... tàu, lại lôi nó ra và toan tính đem vào áp dụng tại học đường, bằng cach đưa chương trình học tiếng tàu vào bậc tiểu học trên toàn quốc! Hỏi xem, đã đủ tủi nhục cho non sông và đất nước Việt chưa?
ỦY BAN HÀNH CHÁNH KHÁNG CHIẾN VIỆT NAM DÂN CHỦ CỘNG Hòa
Hỡi đồng bào thân mến!
Tại sao lại nhận vào trong nước Việt Nam yêu mến của chúng ta, là một nước biết bao lâu làm chư hầu cho Trung quốc, cái thứ chữ kỳ quặc của bọn da trắng Tư Bản đem vào! Tại sao ta lại truyền bá trong dân chúng từ ải Nam Quan đến mủi Cà Mau, cách viết chữ dị kỳ của tên thực dân Alexandre de Rhodes đã đem qua xứ mình như thế ?
Không, đồng bào của ta nên loại hẳn cách viết theo lối âu tây ấy – một cách viết rõ ràng có mau thật đấy – và ta hãy trở về với thứ chữ của ông bà ta ngày trước, là thứ chữ nho của Trung Quốc.
Vả chăng, người Trung Hoa, bạn của ta – mà có lẽ là thầy của chúng ta nữa, ta không hổ thẹn mà nhìn nhận như thế – có phải là dân tộc văn minh trước nhất hoàn cầu không?
Còn nói gì đến y khoa của Âu Mỹ: Chúng chỉ cắt, đục, khoét, nạo! Có thế thôi! Hỡi đồng bào yêu mến! Chúng ta hãy gạt bỏ cách chữa bệnh của bọn Ðế quốc phương Tây đem qua xứ ta! Ta hãy bỏ nhà bảo sinh của chúng, bỏ bệnh viện của chúng, ta hãy dùng thuốc dán của ông cha ta để lại và nhất là dùng thuốc Tàu danh tiếng khắp cả hoàn cầu. Ta hãy trở về phương pháp này, trước nữa để ủng hộ các bạn Trung Hoa, sau nữa để loại ra khỏi nước Việt Nam yêu mến của ta bao nhiêu những đồ nhập cảng thực dân như là khoa hoc, phát minh v.v.
Ta hãy quét sạch lủ “trí thức” đã xuất thân ở các trường Âu Mỹ, đế quốc và thực dân! Chúc “Tổng phản công” và “Thi hành mọi phương pháp bài trừ thực dân”.
Trường Chinh , Tổng thư ký đảng Lao Ðộng ( cộng sản)”
Hỡi người dân nô lệ, hãy cố gắng giữ lấy tiếng nói của mình. Đất ta có thể mất, nhưng dân tộc ta vĩnh viễn tồn tại khi ta còn tiếng nói và ngôn ngữ riêng của mình.
Thật vậy, ngày nay chúng ta còn tiếng nói riêng và còn có giang sơn sau cả ngàn năm bị bắc thuộc là vì. Trong những thời kỳ ấy, tuy ta chưa có văn tự riêng cho mình, nhưng cha ông ta, đặc biệt, các ngừơi mẹ Việt Nam đã luôn luôn ngày đêm bồng bế, nâng niu con trên tay, đã ru con từ trong giấc ngũ thơ bằng tình tự quê hương qua những lời Ca Dao Việt. Đã ngày đêm dạy dỗ đàn con cùng nói tiếng Việt mà tiếng Việt còn, và đất nước Việt Nam còn. Nay cộng sản, qua Đặng xuân Khu rôi đến Phạm vũ Luận, kẻ thì xin làm nô lệ, chư hầu, kẻ thì công khai toan tính giáo dục trẻ thơ Việt Nam học tiếng tàu ngay từ bậc tiểu học. ( khởi đầu là vài, ba giờ, sau là năm, mười tiết. Hét tiểu học thì tiếp lên trung học?) Qúy vị hãy tự hỏi xem. Khi những con trẻ được dạy tiếng tàu từ tuổi thơ ngây như thế, lớn lên, tiếng Việt có thể đã là ngôn ngữ phụ, chúng sẽ dậy dỗ những thế hệ kế tiếp bằng ngôn ngữ nào đây? Ta hay là Tàu?
Với những chứng cứ này, nếu chúng ta vẫn yên lặng, coi việc lên tiéng hay hành động chống lại những chủ trương của nhà nước cộng sản không phải là việc của mình, là chính chúng ta đã ngầm đồng thỏa thuận và đồng ý với họ trong hướng đi “ môi hở răng lạnh” mà họ đã và đang theo đuổi. Khi đó, chúng ta cũng khó trách họ tự chuyên đưa đất nước vào lòng bắc thuộc. Hoặc gỉa, một ngày nào đó, quan cán Việt cộng, con cháu ta đem cuốn sử Việt viết bằng chữ tàu đặt ngay trươc cửa nhà mình, hẳn không phải là chuyện chỉ có trong cơn ác mộng!
ÌII. Ai chôn nó đây?
Có một câu chuyện nhỏ là, nếu bạn thấy một con chuột chết sình thối trong góc nhà, bạn làm gì?
- 1. Đem chôn nó đi? Đem vất nó vào trong nhà cầu, ấn nước?
- 2. Để đó cho anh, cho chị , cho em, hay cho cha mẹ, ông bà nội, ngoại quyét dọn. Việc ấy không phải là của tôi!
- 3. Nhằm gì, thối sình vài hôm rồi nó cũng hết!
Trách nhiệm đối với đất nước hôm nay củng thế. Nó không chỉ lệ thuộc vào chuyện, ngưòi mang nó về thì phải triệt nó đi. Hay là đùn, dẫy cho ông A bà B. Nhưng là sự tự nhận lấy trách nhiệm trước lịch sử, trước tương lai của đất nước của tất cả mọi thành phần dân tộc, không kể gìa trẻ, chính kiến, tôn giáo. Đảng viên cộng sản hay là ngưòi ngoài đảng. Người trong nưóc hay người đang sống ở ngoài nước. Nghĩa là, trách nhiệm trước lịch sử trong giai đoạn này thuộc về chúng ta. Chúng ta không thể lẩn tránh trách nhiệm, đùn đẩy cho ngưòi khác, hay cho thế hệ khác. Bởi vì:
Hơn ai hết, chúng ta biết rõ ràng rằng: Với những văn bản căn bản làm nền xây dựng cho tổ chức cộng sản và những hành động thực tế của họ trong suốt 80 năm qua mà chúng ta còn hão huyền trông chờ vào một cuộc tự diệt, tự hủy hay thay đổi của cộng sản Việt Nam như các đảng cộng sản Liên Sô hay Đông Âu là chúng ta đang triệt tiêu chính quê hương và dân tộc của mình. Lý do, ở những nơi đó, họ luôn có ý thức và động lực tìm kiếm sự tiến bộ, phát triển về nhân cách và phẩm hạnh đạo đức của con người và của xã hội. Họ luôn muốn tìm đến ý nghĩa của sự Tự Do, Dân Chủ, Công Lý và hạnh phúc cho con người. Nghĩa là, họ luôn muốn tìm đến thế đứng vững vàng cho đất nước và cho ngưòi dân của họ trong xã hội.
Trong khi đó, đảng cộng sản tại Việt Nam, nguyên từ đầu đến cuối, bằng tất cả vốn liếng ấu trỉ trong suy luận, kém cỏi về mặt văn hóa của những quan cán trong hàng lãnh đạo, nên họ chỉ luôn luôn tìm phương cách quy hàng để ngoại bang ban cho họ được một chỗ dựa tốt. Cái chỗ dựa an toàn và tốt nhất mà quan cán Việt cộng luôn nhắm đến để ẩn thân, cậy nhờ ấy là thế “ Môi hở răng lạnh”.
Theo cái thế này, đảng cộng sản và hàng quan cán cộng tại Việt Nam tự đánh gía mình là những cái răng sâu, răng thối, răng lung lay, răng gỉa, không khả năng đứng vững, nên cần phải có cái môi dầy của Trung cộng che chở bên ngoài cho khỏi lạnh. Với tư duy “đỉnh cao chói lọi” như thế, Việt Nam có mất Hoàng Sa, Trường Sa. Bản Giốc, Nam Quan, Lão Sơn, biển Tục Lãm, phần vịnh bắc bộ hay nhượng địa cho Trung cộng ở Tân Rai, Nông Cơ, Dak Nông, rừng đầu nguồn... không có gì là lạ! Bởi vì, đi theo tư duy đỉnh cao này, các quan cán Việt cộng càng lúc, càng phải quên nhân dân và đất nước Việt Nam mà phấn đấu, để cho Trung cộng chấm điểm. Muốn được chấm điẻm tốt, thì phải phục vụ cho quyền lợi của bành trướng bắc phương. Như thế, việc người này lên, kẻ kia xuống chẳng qua chỉ là những vai đóng làm cái răng thối, răng sâu, răng gỉa trong một giai đoạn theo như cầu của TC muốn mà thôi? (vụ đấu đá nhau qua trường hợp ND Kiên, cũng không ngoài mục đích này. Tệ hơn, nó còn chủ trương làm lu mờ, làm tan biến đi phong trào bài bành trướng đang lên cao. Đây là điều tối nguy khác cho đất nước!). Riêng phần hại dân, mất nước, họ không hề biết đến. Và dĩ nhiên, họ cũng không thể biết được cái số phận thảm khốc của những chiếc răng thối, răng sâu kia sẽ ra sao sau khi cái vành môi dày kia đã ngậm chặt lại!.
Như thế, nếu còn Việt cộng, Việt Nam sẽ không có một lối thoát, hay một đổi thay nào khác, (trừ một trưòng hợp có Ngô Quyền xuât hiện). Ngoài ra chỉ là kịch bản Trung cộng sẽ thay lớp răng thối, răng gỉa sắp rụng, ít có lợi cho mẫu quốc bằng lờp răng sâu khác, nhưng đem lại lợi nhuận cho họ nhiều hơn mà thôi
Khổ rồi bà Mõ ôi, nếu số phận Việt Nam ra như thế, chúng ta phải làm gì đây?
Nghe gọi hỏi. Bà Mõ Ba đứng dậy, với tay lên bàn thờ, cầm lây cái mõ luôn để bên cạnh tấm hình bán thân của ông Mõ xuống. Bà ngắm nghỉa thật cẩn thận trên cái mõ, rồi chân thấp chân cao, bước đi theo dáng điệu của Mỏ làng chân thật năm xưa. Vừa đi, tay bà vừa gõ đều trên cái mõ, kêu cóc...cóc...cóc... miệng bà truyền đi âm vang như ông hôm nào:
- Nghe đây nghe đây, làng xóm nghe đây: Muốn cứu dân cứu nước. Cưu nhà. Muốn chống xâm lăng, bắc thuộc. Muốn đất nước có luật pháp, có chủ quyền có Độc Lập, có Tự Do, Dân Chủ, có Công Lý. An Bình thì phải chôn nó đi.
Phải chi, khi nghe tiếng mõ, người người, nhà nhà, cùng dứt khoát tiến lên. Tôi chôn nó... Anh chôn Nó... Chị chôn nó... Chúng ta chôn nó đi. Sau khi “ Chôn Nó Đi”, chắc chắn tương lai nước Việt sẽ bước sang một trang sử mới. Trang sử của Độc Lập, Tự Do, Dân Chủ, Nhân Quyền, Công Lý, Hóa Bình, Thịnh Vượng. Mong lắm thay.
Phần 3, phần quan trọng nhất. Mời qúy bạn cho ý kiến: Chôn nó bằng cách nào đây?
© Bảo giang
Mùa thu 2012.
———————–
Bài Viết do tác giả gửi đến VANGANH.INFO
———————–
- Chôn Nó Đi (phần1)
Không có nhận xét nào