Header Ads

  • Tin Mới Nhất

    10 bài thơ của Phạm Ngọc Thái tham dự vào "Bộ sách thơ hay"


    EM ƠI! THÀNH PHỐ LẠI MƯA  

    Nghe không em lại mưa lên phố!
    Bao năm rồi chiều ấy cũng mưa rơi...
    Gió se sắt đưa anh vào nỗi nhớ
    Mối tình thời trinh nữ xa xôi.

    Thưở xưa ấy, em ơi! Như hoa nở
    Say như mơ và mộng như thơ
    Anh đã gặp em những tháng năm cát bụi
    Khi trái tim yêu trong cõi vắng vật vờ.

    Thành phố lại mưa…
    Có nghe không em? Con chim trời, cá nước
    Khúc nhạc chiều dìu dặt bay qua.
    Tình êm dịu bên em mơ màng quá
    Thôi hết rồi! Tan vỡ bến bờ xa.

    Tiếng mưa rơi não nề thao thức
    Bóng hoàng hôn đỏ cũng xua tan
    Bèo dạt sông trôi buồm anh không bến đỗ
    Chân trời vương vấn dải mây lan.

    Ôi, cuộc sống! Tình chỉ như màn kịch
    Nào phải lỗi do anh? Đâu phải lỗi do em?
    Anh đứng giữa trời mưa làm những vần thơ xao xác
    Người con gái năm nào về như một bóng chim hoang...
                                                         Phạm Ngọc Thái
                                                              31/7/2005


    ANH VẪN Ở BÊN HỒ TÂY

    Tình để lại vết thương không lành được
    Soi mặt hồ in mãi bóng thời gian
    Em hiền dịu trái tim từng tha thiết
    Người con gái anh yêu nay hóa khói sương tan…

    Ta cũng già rồi, em ơi! Vết thương còn đau buốt
    Hạnh phúc qua như một cánh chim bay
    Nông nỗi đời người để đâu cho hết
    Tình thơ ngây! Tình sao mãi thơ ngây!

    Nhớ buổi đón em cổng trường sư phạm
    Đôi mắt từ xa đã nhận ra người...
    Tình yêu có cái nhìn trong linh cảm
    Giờ ở đâu, người con gái xa xôi?

    Thế đó, em ơi! Tình qua không trở lại
    Xế chiều rồi mà máu tim chảy mãi không thôi

    Em có nghe gió hồ Tây đang thổi
    Anh ở đây, vẫn bên hồ Tây mây trôi...
                                                        Đêm 2012


                   NGƯỜI ĐÀN BÀ TRẮNG

                                         Người đàn bà đi trong mưa rơi
                                         Chứa một trời thầm như hoa vậy...

    Chiếc mũ trắng mềm em đội bàu trời
    Khóm mây trắng bay nghiêng trôi trên tóc
    Đôi mắt em đong những áng mây
    Người đàn bà trắng!

    Em đi - về... chao những hàng cây
    Hồ gió thổi lệch vành mũ đội
    Thấm đẫm mình em cả thềm nắng gội
    Xoã ngang vai mái hất tơi bời.

    Nỗi niềm thao thức
    Những đêm trăng nước...
    Chùm trinh em hát: Đấy chỗ thiên thai!
    Người đàn bà ai mà định nghĩa?

    Đường xưa đó về đây em ơi!
    Những con đường đã đầy xác lá rơi
    Xác ve, xác gió và xác của mưa.

    Em không biến thành đá để hoá Vọng Phu
    Anh cũng không làm chàng Trương Chi
                                           suốt đời chèo sông vắng
    Ta không đi theo Con Đường Lông Ngỗng Trắng
    Dẫu hình hài khắc mãi tim nhau!

    Vết thương lòng không dễ đã lành đâu
    Những đêm sao buồn, những đêm gió khát
    Khúc thơ tình anh lại viết về em!
    Người đàn bà ngậm cả vầng trăng...



    CON ĐƯỜNG PHƯỢNG ĐỎ

    Em mang màu phượng đỏ ra đi!
    Anh tha thẩn dọc hè phố nhỏ
    Nơi kỉ niệm của mối tình sinh nữ
    Xác ve còn bám ở thân cây.

    Con đường phượng đỏ đêm nay
    Mây lãng du bay trời xanh vô định
    Những cánh hoa rung trong hoài niệm
    Nghe lòng thổn thức đâu đây?

    Phượng đã cháy lên một thời
    Nửa tóc bạc rồi, nửa mái xanh phơ phất
    Tới một ngày chúng cũng tàn úa hết
    Ta sẽ thành ông bà lão, em ơi!

    Con đường tình đẫm giọt sương rơi
    Gió vẫn xạc xào vi vút thổi
    Giá hồi ấy chúng mình lấy nhau rồi sinh năm đẻ bảy
    Thì đâu còn phượng để anh ru.

    Em đã mang màu phượng ấy ra đi…
                                                   1994


              CÓ MỘT KHOẢNG TRỜI

    Có một khoảng trời để thương để nhớ
    Là khoảng trời ở đó có em!
    Những bóng cây trên đường phố thân quen
    Đêm đêm chiếc lá nhớ lại bay về, xào xạc...

    Có một khoảng trời không ai thấy được
    Dẫu đêm nào chớp cũng loè lên
    Có ánh chớp không kéo theo tiếng sét
    Mà rung ngân, rung ngân… trong tim!

    Khoảng trời gió thổi xót đêm
    Hoá sắc cầu vồng nối hai miền thương nhớ
    Cây tình yêu lớn theo cấp số
    Ngược trời về cho ta gần ta.

    Cái khoảng trời khi anh và em đã cách xa
    (xa thật đấy mà cũng gần thật đấy)
    Trong đau đớn anh hoá bờ cát cháy
    Hạt vô tư còn lại… những tàn tro!
                              Nước Đức - 11/10/1988



    DƯỚI HÀNG SẤU ĐÊM  & CON PHỐ NHỎ

    Phố vẫn phố, hàng sấu xưa rụng lá
    Ngỡ yên rồi còn lạc bước canh khuya
    Nên câu thơ anh theo đông về vội vã
    Tình của đôi ta dòng sông chảy man mê...

    Đêm đã lạnh vầng trăng còn thao thức
    Trăng bay trên trời, anh cứ thương em
    Xưa mộng nguyệt này: nay sao thấy khác
    Gió nhắc thầm thì, em có nhớ không?

    Em ngủ bên chồng. Thôi, cũng đừng tiếc nữa!
    Mấy ai yêu trọn vẹn đâu em?
    Thưở đó đẹp nhiều mộng mơ em nhỉ
    Thơm mát cõi thơ, hồn ta ru êm.

    Anh lưu giữ chút tình trên trang giấy
    Đi hết phố xa về khắc khoải bên thềm
    Rồi tự trách với mình sao buổi ấy
    Lại giục em lấy chồng để đau mãi con tim!
                                        Mùa đông 2010


                     ĐÊM VẮNG

    Đêm thanh vắng ngồi bên thềm man mác
    Anh một mình nhặt ánh sao rơi!
    Lại nhớ đến em bao năm trước
    Nỗi buồn vào làm đêm thêm xa xôi.

    Phố phường ngủ tiếng chim kêu trong tổ
    Vài ba ngọn cỏ khẽ vi vu
    Ai gọi anh về con đường dạo đó
    Chúng mình thường đi mãi canh khuya.

    Hương tóc xưa bay và tiếng cây ru
    Má mơn man tư lự nghe gió thoảng
    Giờ chỉ  thấy mây trôi lãng đãng
    Mái đầu anh đêm thoắt bạc thêm ra…
                                              18/1/1996



    MỐI TÌNH KHÔNG BẾN ĐỖ

    Mỗi sáng sáng anh ra hồ dạo bước
    Thấy bóng hình em hắt xa xa
    Anh mới hỏi: phải chăng nàng đã thức?
    Đêm mộng mơ còn in trên nét mặt nàng kia!

    Cành liễu gió vi vu lời tình tự
    Thơ anh ru tiếng khẽ động bên bờ
    Tình yêu đến tháng năm không có tuổi
    Anh xao lòng thổn thức giữa hư vô.

    Tình cũng thể bóng mây qua vô định
    Như phù sa bồi đắp cõi hư không
    Em bé bỏng., đời người rồi vụt biến
    Hạnh phúc sẽ ào đi trong bể sóng mênh mông.

    Mùa xuân gọi, em ơi! Tình ta như lá trúc
    Bay trên không xáo xác giữa màu xanh
    Anh thầm thì vọng gọi tên em
    Bên sóng hồ reo bâng khuâng nỗi nhớ.

    Chân anh bước dưới vuông trời thành phố
    Tán lá bay che rợp bóng cuộc đời
    Mối tình nhỏ líu lo đùa một tí
    Biết đùa rồi mà vẫn máu tim rơi!

    Ôi, mối tình không bến đỗ em ơi!
    Mai anh chết? nếu khi đời nhắc đến
    Em hãy nói với đời: anh đã từng cảm mến
    Mang bóng hình em trong tim để đi xa...
                                                 1/2008


                     MÁI TÓC CON GÁI

    Mái tóc phố màu mây
    Xõa ngang đời con gái
    Em đi lấy chồng rồi
    Lòng anh buồn biết mấy.

    Hàng phố người có thấy
    Những vòm cây đứng thầm
    Chiều hoàng hôn cũng vậy
    Gió như là để tang.

    Đây bông hoa yêu thương
    Ta ủ vào nỗi nhớ
    Em đã không còn nữa
    Chỉ có sao trên trời.

    Vầng trăng khuyết, em ơi!
    Giống đời anh cô độc
    Sáng ngày treo tưởng chết
    Hắt hiu và nhỏ nhoi.

    Em đi lấy chồng rồi!
    Màu hoa xưa trinh trắng
    Tháng năm cùng mưa nắng
    Tóc hoá thành mây bay…
                                       1981



    CÔ ÁO TRẮNG

    Anh lại có một cô áo trắng
    Mắt nàng nhìn trong biếc mùa thu
    Mái tóc xoã, bàu vú nàng hưng phấn
    Ngủ đi em! Nghe bài thơ anh ru…

    Đất Sàigòn mùa xuân đến trong mơ
    Có em tôi đi giữa đêm dài thành phố
    Em ơi em… những khi trời trở gió
    Có thấy bóng anh về thao thức bên em?

    Anh nhè nhẹ hôn thầm ở dưới ánh đêm
    Em khoả thân mình để hoá thành nữ thánh!
    Áo em trắng hay là da em trắng
    Có em rồi cuộc sống sẽ vô biên…

    Ta mặc cho năm tháng chảy, nghe em!
    Chỉ có anh và em, chỉ có trời và đất
    Thế giới văn minh ta không cần gì hết
    Em dẫn anh vào buổi hoang muội nguyên sơ.

    Đêm Sàigòn khi ấy sẽ như mơ
    Em bọc trong anh không cần quần áo
    Ôi! Nguyệt của em đây một động sâu huyền ảo
    Chứa cả thiên đường và vũ trụ bên trong

    Em đừng hỏi vì sao anh yêu em!

    Anh lại có một cô áo trắng
    Vào buổi hoàng hôn hoang vắng cuộc đời
    Đôi mắt nàng cả trời thu đẹp lắm
    Bàu vú nàng mùa hoa trái sinh sôi...
                                         Phạm Ngọc Thái
                                                2007

    Tác giả gửi theo nguồn phát của BTC "Bộ sách thơ hay"

    -----------------------
    Bài viết do tác giả gửi - BBT.VANGANH biên tập và minh họa...

    Không có nhận xét nào

    Post Top Ad

    ad728

    Post Bottom Ad

    ad728