Thất bại của Mỹ trong chính sách tự do tôn giáo quốc tế
Giáo sư Thomas Farr, thuộc trung tâm nghiên cứu Berley (Georgetown) được coi là một trong những nhân vật chính diện trên chính trường Washington. Bản điều trần của ông vào ngày 13 tháng 6 trước Tiểu ban An ninh Quốc gia thuộc Ủy ban của Hạ Viện về Giám sát và Cải cách Chính phủ đã phản ánh một cách tỉnh táo và sâu sắc về thất bại của Mỹ trong chính sách tự do tôn giáo quốc tế.
Farr là người có đủ thẩm quyền và tư cách để phát biểu về vấn đề này, vì ông từng là chủ nhiệm đầu tiên của Văn phòng Tự do Tôn giáo Quốc tế của Bộ Ngoại Giao Mỹ những năm 1999-2003 và đã tham gia sâu vào công cuộc đấu tranh giành tự do tôn giáo trên toàn cầu từ ngày đó đến nay. Ông làm việc đó, vừa xuất phát từ niềm xác tín rằng “đây là việc làm đúng đắn”, vừa từ 1 nhận định khôn ngoan về mặt chính sách: tự do tôn giáo thúc đẩy hòa bình, vì những quốc gia vi phạm quyền tự do quan trọng nhất này hầu hết lại đều là những quốc gia mà sự ổn định trong nước, chính sách kinh tế, và chính sách ngoại giao có liên quan mật thiết đối với lợi ích của Mỹ.
Do vậy, nếu việc thúc đẩy tự do tôn giáo ở ngoài nước (giống như việc bảo vệ quyền này ở trong nước) là hướng đi vừa đúng đắn vừa khôn ngoan, thì tại sao Mỹ lại thực hiện kém cỏi như vậy?
Theo bản điều trần của Farr, tại sao “việc nêu tên được 1 quốc gia trên thế giới trong suốt hơn 15 năm qua, nhờ sự giúp đỡ từ chính sách tự do tôn giáo của Mỹ đã giảm bớt đàn áp tôn giáo hay gia tăng tự do tôn giáo một cách đáng kể hay bền vững lại khó khăn đến thế?”. Thực tế là, điều ngược lại mới đúng: đó là “trong số hầu hết các quốc gia mà Mỹ đổ tiền bạc, xương máu và cả các nguồn lực về ngoại giao (như I-rắc, Afghanistan, Pakistan, Ai Cập, Trung Quốc, Ả-rập Xê-út và Nga), mức tự do tôn giáo lại đang tụt dốc, còn các vụ đàn áp tôn giáo thì gia tăng.”
Farr đưa ra 1 số nguyên do về mặt cấu trúc.
Đầu tiên, Mỹ tiếp cận vấn đề tự do tôn giáo quốc tế một cách cực kỳ khoa trương: đưa ra các báo cáo hàng năm, các bài phát biểu, công bố danh sách những người phải chịu trách nhiệm về việc đàn áp tôn giáo. Tuy nhiên, những điều này lại chẳng có ảnh hưởng gì mấy tới các thủ phạm.
Từ điều này lại gợi ý tiếp cho ta một nguyên nhân khác nữa về mặt cấu trúc, lý giải vì sao những nỗ lực xúc tiến cho tự do tôn giáo trên thế giới, được quốc hội ủy nhiệm, vẫn không đem lại kết quả: nó đã không được tính toán kỹ về mặt chiến lược. Hoặc như Farr đã khẳng định thẳng thừng rằng không một tổng thống hay ngoại trưởng nào có sự phối hợp, cố gắng liên tục để hợp nhất việc thúc đẩy tự do tôn giáo với chính sách đối ngoại của Mỹ kể từ khi Đạo luật Tự do Tôn giáo Toàn cầu được thông qua năm 1998.
Vì vậy, hầu hết các chuyên gia trong ngành ngoại giao của Mỹ đã không dành sự quan tâm thích đáng cho tự do tôn giáo như một phần của chính sách đối ngoại. Thực vậy, Tom Farr đã xác nhận: “Những nhà ngoại giao của chúng ta đã không được đào tạo để hiểu thế nào là tự do tôn giáo, tầm quan trọng của tự do tôn giáo, chưa kể tới việc làm sao để thúc đẩy tự do tôn giáo. Và nếu như các quan chức cấp cao ở nhà Trắng và Bộ Ngoại Giao không đòi hỏi việc lập kế hoạch chiến lược chính sách phải bao gồm các vấn đề tự do tôn giáo, thì thái độ hoài nghi vốn đã bắt rễ sâu trong trong việc thiết lập chính sách ngoại giao về tầm quan trọng đích thực của tự do tôn giáo đối với với các cá nhân và xã hội (thái độ hoài nghi giúp củng cố quan điểm chính trị thực tiễn rằng tự do tôn giáo không phải là chính sách ngoại giao đích thực) sẽ vẫn là quan điểm được mặc định trong giới ngoại giao..
Điều này dẫn chúng ta đến một vấn đề có liên quan khác, về mặt cấu trúc. Văn phòng tự do tôn giáo quốc tế được thành lập trong Bộ Ngoại giao theo sự ủy quyền của quốc hội, với cơ chế quan liêu của nó, như mọi định chế quan liêu khác, nó đặc biệt khéo léo trong việc bưng bít bất kỳ vấn đề gì mà cơ quan này cho là không thuộc mối quan tâm của nó, khiến cho việc lên kế hoạch nghiêm túc về chính sách không thể thực hiện được. Vì vậy văn phòng và đại sứ đặc mệnh về vấn đề tự do tôn giáo quốc tế (chức vụ đã được quốc hội ủy quyền) thường bị cô lập bên trong chính phủ, bị cắt giảm ngân sách, và giới hạn việc tiếp xúc với bộ trưởng bộ ngoại giao và các quan chức có thực quyền đưa ra chính sách.
Như tiến sĩ Farr kết luận sau khi quan sát bao quát khung cảnh ảm đạm này: “Hầu như không có gì đáng ngạc nhiên khi các nhà ngoại giao Mỹ và các chính phủ nước ngoài không nhìn nhận tự do tôn giáo là một ưu tiên trong chính sách ngoại giao của Mỹ. Không có gì ngạc nhiên khi tự do tôn giáo đóng vai trò rất nhỏ hoặc thậm chí không có vai trò nào trong chiến lược của Mỹ để giúp làm ổn định cho các nền dân chủ non trẻ còn đang phải vật lộn để tồn tại, như ở I-rắc hay Pakistan, khuyến khích tăng trưởng kinh tế ở những nơi như Ai Cập hay Nigeria, hoặc ngăn chặn chủ nghĩa khủng bố mang tính chất tôn giáo mà vẫn âm thầm sinh sôi ở nhiều quốc tại vùng Đại Trung Đông.
Tự do tôn giáo là đúng đắn. Tự do tôn giáo là khả thi. Nhưng việc thúc đẩy quyền tự do này vẫn bị gạt ra bên lề trong chính sách đối ngoại của Mỹ. Điều đó rõ ràng là vừa không đúng đắn, vừa không khôn ngoan.
![]() |
Dr. Thomas Farr of Georgetown’s |
Do vậy, nếu việc thúc đẩy tự do tôn giáo ở ngoài nước (giống như việc bảo vệ quyền này ở trong nước) là hướng đi vừa đúng đắn vừa khôn ngoan, thì tại sao Mỹ lại thực hiện kém cỏi như vậy?
Theo bản điều trần của Farr, tại sao “việc nêu tên được 1 quốc gia trên thế giới trong suốt hơn 15 năm qua, nhờ sự giúp đỡ từ chính sách tự do tôn giáo của Mỹ đã giảm bớt đàn áp tôn giáo hay gia tăng tự do tôn giáo một cách đáng kể hay bền vững lại khó khăn đến thế?”. Thực tế là, điều ngược lại mới đúng: đó là “trong số hầu hết các quốc gia mà Mỹ đổ tiền bạc, xương máu và cả các nguồn lực về ngoại giao (như I-rắc, Afghanistan, Pakistan, Ai Cập, Trung Quốc, Ả-rập Xê-út và Nga), mức tự do tôn giáo lại đang tụt dốc, còn các vụ đàn áp tôn giáo thì gia tăng.”
Farr đưa ra 1 số nguyên do về mặt cấu trúc.
Đầu tiên, Mỹ tiếp cận vấn đề tự do tôn giáo quốc tế một cách cực kỳ khoa trương: đưa ra các báo cáo hàng năm, các bài phát biểu, công bố danh sách những người phải chịu trách nhiệm về việc đàn áp tôn giáo. Tuy nhiên, những điều này lại chẳng có ảnh hưởng gì mấy tới các thủ phạm.
Từ điều này lại gợi ý tiếp cho ta một nguyên nhân khác nữa về mặt cấu trúc, lý giải vì sao những nỗ lực xúc tiến cho tự do tôn giáo trên thế giới, được quốc hội ủy nhiệm, vẫn không đem lại kết quả: nó đã không được tính toán kỹ về mặt chiến lược. Hoặc như Farr đã khẳng định thẳng thừng rằng không một tổng thống hay ngoại trưởng nào có sự phối hợp, cố gắng liên tục để hợp nhất việc thúc đẩy tự do tôn giáo với chính sách đối ngoại của Mỹ kể từ khi Đạo luật Tự do Tôn giáo Toàn cầu được thông qua năm 1998.

Điều này dẫn chúng ta đến một vấn đề có liên quan khác, về mặt cấu trúc. Văn phòng tự do tôn giáo quốc tế được thành lập trong Bộ Ngoại giao theo sự ủy quyền của quốc hội, với cơ chế quan liêu của nó, như mọi định chế quan liêu khác, nó đặc biệt khéo léo trong việc bưng bít bất kỳ vấn đề gì mà cơ quan này cho là không thuộc mối quan tâm của nó, khiến cho việc lên kế hoạch nghiêm túc về chính sách không thể thực hiện được. Vì vậy văn phòng và đại sứ đặc mệnh về vấn đề tự do tôn giáo quốc tế (chức vụ đã được quốc hội ủy quyền) thường bị cô lập bên trong chính phủ, bị cắt giảm ngân sách, và giới hạn việc tiếp xúc với bộ trưởng bộ ngoại giao và các quan chức có thực quyền đưa ra chính sách.
Như tiến sĩ Farr kết luận sau khi quan sát bao quát khung cảnh ảm đạm này: “Hầu như không có gì đáng ngạc nhiên khi các nhà ngoại giao Mỹ và các chính phủ nước ngoài không nhìn nhận tự do tôn giáo là một ưu tiên trong chính sách ngoại giao của Mỹ. Không có gì ngạc nhiên khi tự do tôn giáo đóng vai trò rất nhỏ hoặc thậm chí không có vai trò nào trong chiến lược của Mỹ để giúp làm ổn định cho các nền dân chủ non trẻ còn đang phải vật lộn để tồn tại, như ở I-rắc hay Pakistan, khuyến khích tăng trưởng kinh tế ở những nơi như Ai Cập hay Nigeria, hoặc ngăn chặn chủ nghĩa khủng bố mang tính chất tôn giáo mà vẫn âm thầm sinh sôi ở nhiều quốc tại vùng Đại Trung Đông.
Tự do tôn giáo là đúng đắn. Tự do tôn giáo là khả thi. Nhưng việc thúc đẩy quyền tự do này vẫn bị gạt ra bên lề trong chính sách đối ngoại của Mỹ. Điều đó rõ ràng là vừa không đúng đắn, vừa không khôn ngoan.
Berkley Center is one of the true Good Guys on the Washington scene. His June 13 testimony before the National Security Subcommittee of the House Committee on Oversight and Government Reform was a thoughtful, sobering reflection on the failures of U.S. international religious freedom policy.
Farr speaks with authority, for he was the first director of the State Department’s Office of International Religious Freedom in 1999-2003 and has been deeply engaged in the battle for religious freedom around the world ever since. He has done so both from conviction”this is the right thing to do”and from prudential policy judgment: religious freedom advances the cause of peace, for countries that violate the first freedom internally are, in the main, countries “whose internal stability, economic policies, and foreign policies are of substantial concern to the United States.”
So if the promotion of religious freedom abroad (like its defense at home) is both the right play and the smart play, why does the United States do it so badly?
Why, to cite Farr’s testimony, is it “difficult to name a single country in the world over the past fifteen years where American religious freedom policy has helped to reduce religious persecution or to increase religious freedom in any substantial or sustained way?” The opposite is true: that “in most of the countries where the United States has in recent years poured blood, treasure, and diplomatic resources (such as Iraq, Afghanistan, Pakistan, Egypt, China, Saudi Arabia, and Russia), levels of religious freedom are declining and religious persecution is rising.”
Farr suggests several structural reasons why.
First, the U.S. approach to international religious freedom is largely rhetorical: annual reports are issued, speeches are made, lists of egregious persecutors are published. None of this, however, has much effect on the persecutors.
That, in turn, suggests another structural reason why the effort to promote religious freedom internationally, mandated by Congress, hasn’t worked: it hasn’t been thought through strategically. Or as Farr put it, forbearing to mince words, no president or secretary of state has made a concerted, sustained effort to “integrate the advancement of religious freedom into the foreign policy of the United States” since the International Religious Freedom Act was passed in 1998.
Because of that, most professionals in the U.S. Foreign Service don’t take religious freedom seriously as a foreign policy concern; indeed, Tom Farr testified, “our diplomats are not being trained to know what religious freedom is and why it is important, let alone how to advance it.” And if the superiors in the White House and at Foggy Bottom don’t insist that strategic policy planning include religious freedom issues, the “deep-seated skepticism in our foreign-policy establishment that religious freedom is in in fact important for individuals and societies” (a skepticism that reinforces the faux-realist view that religious freedom is not “ real foreign policy”) will remain the default position in the Foreign Service.
Which leads us to another, related structural problem. The Office of International Religious Freedom was established in the State Department by congressional mandate; State’s permanent bureaucracy, like other permanent bureaucracies, is exceptionally skillful at hermetically sealing off anything it regards as an alien body from the serious policy-planning action. Thus the office and the U.S. special ambassador for international religious freedom (a post also mandated by Congress) have often been isolated within State, underfunded, and cut off from access to the Secretary of State and other officials with real policy-making authority.
As Dr. Farr concludes after surveying this dismal landscape, “It is hardly surprising that American diplomats and foreign governments do not see religious freedom as a priority for U.S. foreign policy. It is not surprising that religious freedom programs play little or no role in U.S. strategies to stabilize key struggling democracies such as Iraq or Pakistan, encourage economic growth on places like Egypt or Nigeria, or undermine the religion-related terrorism that is still being incubated in many nations of the broader Middle East.”
Religious freedom is right. Religious freedom works. But promoting it remains marginal to U.S. foreign policy. Not good; not smart, either.
George Weigel is Distinguished Senior Fellow of Washington’s Ethics and Public Policy Center. His previous “On the Square” articles can be found here . Photo credit: Pew.
Become a fan of First Things on Facebook , subscribe to First Things via RSS , and follow First Things on Twitter
![]() |
Dr. Thomas Farr of Georgetown’s |
So if the promotion of religious freedom abroad (like its defense at home) is both the right play and the smart play, why does the United States do it so badly?
Why, to cite Farr’s testimony, is it “difficult to name a single country in the world over the past fifteen years where American religious freedom policy has helped to reduce religious persecution or to increase religious freedom in any substantial or sustained way?” The opposite is true: that “in most of the countries where the United States has in recent years poured blood, treasure, and diplomatic resources (such as Iraq, Afghanistan, Pakistan, Egypt, China, Saudi Arabia, and Russia), levels of religious freedom are declining and religious persecution is rising.”
Farr suggests several structural reasons why.
First, the U.S. approach to international religious freedom is largely rhetorical: annual reports are issued, speeches are made, lists of egregious persecutors are published. None of this, however, has much effect on the persecutors.
That, in turn, suggests another structural reason why the effort to promote religious freedom internationally, mandated by Congress, hasn’t worked: it hasn’t been thought through strategically. Or as Farr put it, forbearing to mince words, no president or secretary of state has made a concerted, sustained effort to “integrate the advancement of religious freedom into the foreign policy of the United States” since the International Religious Freedom Act was passed in 1998.
Because of that, most professionals in the U.S. Foreign Service don’t take religious freedom seriously as a foreign policy concern; indeed, Tom Farr testified, “our diplomats are not being trained to know what religious freedom is and why it is important, let alone how to advance it.” And if the superiors in the White House and at Foggy Bottom don’t insist that strategic policy planning include religious freedom issues, the “deep-seated skepticism in our foreign-policy establishment that religious freedom is in in fact important for individuals and societies” (a skepticism that reinforces the faux-realist view that religious freedom is not “ real foreign policy”) will remain the default position in the Foreign Service.
Which leads us to another, related structural problem. The Office of International Religious Freedom was established in the State Department by congressional mandate; State’s permanent bureaucracy, like other permanent bureaucracies, is exceptionally skillful at hermetically sealing off anything it regards as an alien body from the serious policy-planning action. Thus the office and the U.S. special ambassador for international religious freedom (a post also mandated by Congress) have often been isolated within State, underfunded, and cut off from access to the Secretary of State and other officials with real policy-making authority.
As Dr. Farr concludes after surveying this dismal landscape, “It is hardly surprising that American diplomats and foreign governments do not see religious freedom as a priority for U.S. foreign policy. It is not surprising that religious freedom programs play little or no role in U.S. strategies to stabilize key struggling democracies such as Iraq or Pakistan, encourage economic growth on places like Egypt or Nigeria, or undermine the religion-related terrorism that is still being incubated in many nations of the broader Middle East.”
Religious freedom is right. Religious freedom works. But promoting it remains marginal to U.S. foreign policy. Not good; not smart, either.
George Weigel is Distinguished Senior Fellow of Washington’s Ethics and Public Policy Center. His previous “On the Square” articles can be found here . Photo credit: Pew.
Become a fan of First Things on Facebook , subscribe to First Things via RSS , and follow First Things on Twitter
George Weigel, First Thing
Cuồng Phong chuyển ngữ
Theo CTV Phía Trước
NGUỒN: THE FAILURES OF U.S. INTERNATIONAL RELIGIOUS FREEDOM POLICY - George Weigel, First Thing
Không có nhận xét nào