Nghĩ về Quốc hội, Đảng và... thời cuộc
Tiến Sĩ Trần Nhơn
Sự thật - là những điều gian dối
Đươc lặp đi lặp lại, quen dần?!
“Quốc hội” - từ lâu thành “Đảng hội”,
Vẫn tưởng là Nghị viện nhân dân!?
Sự tồn tại thế lực đối lập
Giúp hệ thống chính trị cân bằng;
Tự vận động phát triển bền vững,
Thuận mệnh trời, hòa hợp nhân văn.
Hệ thống chính trị vắng đối lập
Như hình nhân tập tễnh chân què,
Những gã hề độc diễn độc thoại,
Chuyện bi hài thời đại Ba Đ (3d)!
Sai lầm căn bản của Lê nin
(Tội đồ diệt chủng nửa hành tinh):
Trừ khử đối lập trong trứng nước,
Nên ông cũng sập bẫy chính mình!
“Đảng chủ” xuyên thế kỷ Lê Mao
Dối lừa đồng chí, bịp đồng bào.
Khoác áo dân, lên gân cách mạng,
Bỏ tù nhà nước, cướp ngôi cao.
Bảo rằng ngoài nhân dân, Tổ quốc,
“Đảng chủ” không có lợi ích nào!
Ai chạm chút móng tay quyền lực,
Liền cho đi bóc lịch nhà lao!
Một mình nắm giữ quyền đầy tớ,
Không cho phép ai được đỡ đần.
Vô cảm, trịch thượng và gàn dở,
Chuyên đè đầu, cưỡi cổ chủ nhân.
“Dân chủ” giãy mãi mà không chết,
“Đảng chủ” Đông Âu chết bất ngờ.
Hậu toàn trị Lê tàn Mao hết,
Thuyền ai còn trôi giữa cơn mơ?
Triết gia Ấn Độ Krishnamurti
Đã khẳng nhận sức sống diệu kỳ
Những sự kiện tạc vào lịch sử
Của một thời hưng thịnh, suy vi.
Không thể bưng bít, dìm sự kiện,
Qua lăng kính, cách nhìn chủ quan,
Cố nhào nặn, luận bình thiên kiến,
Xuyên tạc, bóp méo sự thật vàng.
Sự kiện sụp đổ tường Béc lanh,
Trường thành Xô viết vỡ tan tành.
Cả nhân loại giật mình thức tỉnh,
“Hội đồng lú lẫn” vẫn... loanh quanh?!
Di sản đỏ Mao Đặng Giang Hồ,
Đảng trị công thành triệu cốt khô.
Kim tam đại, Phi đel, Pol pot,
Những quái thai toàn trị khổng lồ!
Khi nền tảng đạo đức sụp đổ
Ngay dưới chân và xung quanh ta,
Cùng với trào lưu tư tưởng mở,
Đầu óc bắt đầu kịp nhận ra:
“Đảng chủ” là tai họa khủng khiếp
Ập lên đầu dân tộc Việt Nam.
Sáu thập niên tương tàn huynh đệ,
Bảy mươi năm ý thức hệ giam cầm!
Đất nước một trăm năm nhìn lại,
Bao giờ khốn khổ thế này chăng?
Loạn xã hội, ngoại xâm, nội gián,
Từ cội nguồn “đảng chủ” lai căng!
Ngàn năm minh triết vị nhân dân,
Khoan dung, bất khuất Lý, Lê, Trần...
Từ ngày “đảng chủ” thay quân chủ,
Mở kỷ nguyên quốc nhược dân bần!
Quân chủ giữ vẹn toàn đất nước,
Không nhường một tấc đất cho Tàu.
“Đảng chủ” đuổi sói ra cổng trước,
Rước voi giày mả tổ vườn sau.
Lỗi hệ thống là hệ thống lỗi
Sinh ra từ “quốc tội độc tài”.
“Đảng chủ” ngồi xổm trên Quốc hội,
Ăn mày quá khứ, nhốt tương lai!
Đảng – bốn phần trăm ngoài xã hội,
Trong Quốc hội chiếm chín phần mười.
Số còn lại cũng là “con rối”,
Để có năm trăm giống một người?
Đảng lãnh đạo cần trọng về chất,
Nói điều phải củ cải cũng nghe.
“Lấy thịt đè người” là hạ sách,
Dân ưu phiền, nhân loại cười chê!
(Các chính sách “đảng chủ” truyền thống
Sùng bạo chúa, coi rẻ mạng người.
Được làm vua, thua phải là giặc,
Bất khoan dung, đối nghịch đạo trời.
Những cái đầu biện chứng duy vật
Đã nhận chân lạc lối, sai đường.
Hãy dũng cảm nói lên sự thật,
Vượt qua sợ hãi để “hoàn lương”!)
Cạnh các vị Tâm, Tài, Trí, Dũng,
Quá nhiều dân biểu “vị thành niên”.
Chuyên nghe hóng, nói leo, học hớt,
Dạ vâng và “ngậm miệng ăn tiền”.
Dân biểu phải ngang tầm “tỉnh trưởng”,
Dám truy vấn “Tổng đốc”, “Thượng thư”.
Cán bộ sơ trung làm dân biểu,
Là đầu sai tung hứng, gật gù!
Hạ viện không cần số lượng lớn,
Một dân biểu – ba trăm ngàn dân.
Đều phải là chuyên nghiệp, chuyên trách,
Không ngồi hai ghế, đá hai sân.(1)
Thượng viện sáu mươi ba Nghị sĩ,
Chia đều sáu mươi ba tỉnh, thành.
Chính khách lớn ngang tầm Bộ trưởng,
Những hiền nhân, chí sĩ tài danh.
Dân biểu, Nghị sĩ có văn phòng,
Tổ chuyên gia, trợ lý tinh thông.
Triện tròn đỏ khắc danh dân biểu,
Ngân sách thường niên sáu tỷ đồng.(2)
Trưởng đoàn cũng chỉ là dân biểu,
Không được phép tự biện, tự biên
Thay mặt cho cả đoàn Nghị sĩ
Phát ngôn điều không được ủy quyền.
(Trưởng phó đoàn chỉ lo “tạp vụ”,
Không phải là “dân biểu cấp trên”.
Không lạm quyền “chế biến” tổng hợp
Ý kiến chung “Nghị sĩ đoàn viên”).
Dân biểu phải đọc tin “lề trái”,
Thấu lòng dân, đoán được thiên cơ.
Tham góp nhiều ý hay, điều phải,
Không cam phận dân biểu giả vờ!
Quốc hội không thể là “quốc lủi”,
Né tránh điều phải nói, cần làm.
Quốc hội không thể là “quốc trái”,
Nợ điều sai mà chẳng hề lầm!
Từng đoàn người dân oan ngoài phố
Bị kiêu binh xua đuổi, bạo hành.
Dân biểu làm Luật bên mâm cổ,
Dân khóc than, Quốc hội làm thinh?
Biển Đông vẫn ngày đêm dậy sóng,
Lãnh đạo vờ chưa tỉnh cơn mơ.
Quốc hội rình thông qua Luật Biển,
Rồi ngậm tăm cho tới bây giờ?!
Quốc hội “hèn” và “vô trách nhiệm”,
Ai giật dây điều khiển sau lưng?
Ủy ban Thường vụ chưa kiểm điểm,
Nghe giải trình Chủ tịch Sinh Hùng?
Quốc hội bàn sửa Luật Đất đai,
Sở hữu toàn dân một cái gai,
Còn vướng víu chưa đành gỡ bỏ,
Danh sách dân oan lại nối dài!
(Mác từng nói sức hút lợi nhuận
Khiến con người phải nổi máu tham.
Sẵn sàng chui vào giá treo cổ,
Nếu lãi suất hai trăm phần trăm!
Nay cướp đất bờ xôi ruộng mật,
Kiếm lợi cả ngàn, vạn phần trăm.
Tư bản đỏ thay vì treo cổ,
Dùng đô la mua dấu quan tham!)
Chấp nhận đất đai đa sở hữu,
Giảm cường hào, địa tặc, dân oan.
Sở hữu đất đa nguyên đa dạng
Như mọi sự đời trên thế gian!
Khi cần chuyển mục đích sử dụng,
Thực hiện luật trưng mua đất đai.
Tùy tiện áp đặt “thu hồi đất”,
Luật sai, sai sửa...vẫn sai dài!
Sở hữu đất đai: quan trọng thật!
Xét cho cùng, cũng chỉ tượng trưng.
Cốt lõi: thực quyền sử dụng đất,
Dân có bị áp dụng luật rừng?
Chế tài cứ “chung chung, ba phải”,
Tư bản đỏ ngoặc với quan tham.
“Đảng chủ” lách kiểu gì chẳng được,
Biết làm sai, chỉ giả vờ lầm.
Nếu chưa có nhà nước pháp quyền,
Pháp luật nằm dướí, Đảng ngồi trên.
Luật Đất đai dù sửa hay mấy,
Dân oan đến hẹn lại vùng lên!
Quốc hội – Quyền tối cao giám sát,
Cưỡi ô tô máy lạnh xem hoa.
Mê mải nghe “con khen mẹ hát”,
Bỏ ngoài tai ý kiến chuyên gia!?
Đại diện cho dân là Quốc hội
Và các cấp Hội đồng nhân dân.
Cam phận “Đảng hội”, “Hội đồng chuột”,
Khác nào những con nộm hình nhân!
(Nước ta lắm cử tri chuyên nghiệp,
Lại rất nhiều “Nghị sĩ” không chuyên.
Dân biểu - trên biểu sao nghe vậy,
Cử tri theo định hướng tuyên truyền.)
Nhiệm vụ của Văn phòng Quốc hội
Tổng hợp các ý kiến cử tri.
Mặt trận sao phải “xía” vào đó
Để “ăn phần giây máu” nâng bi?
Quốc hội là cơ quan quyền lực,
Được nuôi bằng tiền thuế của dân.
Đủ vị thế thực thi nhiệm vụ,
Cần chi Mặt trận chạy lăng xăng!(3)
Các Bộ không chủ biên Dự Luật,
Chính phủ lo hành pháp thâm chuyên.
Quốc hội tăng cường khâu lập pháp,
Dân biểu chuyên nghiệp và thực quyền.
Tạo môi trường Tam quyền phân lập,
Công vi thượng, pháp bất vị thân.
Tòa Bảo hiến, Hội đồng Hiến pháp,
Quyền tự do báo chí công dân.
(Các Bộ và Chính phủ soạn Luật,
Thường bị cài số tới số lùi.
Chừa kẽ hở xin – cho, múc – rót,
Khó soi tìm, bóc tách, phanh phui!)
Có rất nhiều Điều Luật vi hiến,
Quốc hội biết mà vẫn làm ngơ.
Lại “khua khoắng” sửa đổi Hiến pháp,
Có thật lòng hay chỉ giả vờ?
Thực trạng đó khiến dân suy nghĩ
Sửa Hiến pháp để siết chặt thêm
Nền chuyên chính Lê Mao toàn trị,
Vòng kim cô “nhất lập tam quyền”.
Nếu thực tâm sửa đổi Hiến pháp
Hòa nhập vào thế giới văn minh,
Sửa ngay các Điều Luật vi hiến:
Cấm tự do ngôn luân, biểu tình...
Hai chiếc bẫy lùa dân vào khám:
Điều Bảy chín, Tám tám mơ hồ,(4)
Mâu thuẫn Điều Sáu chín Hiến pháp,(5)
Biến người yêu nước thành tội đồ.
Tái khởi động bộ Luật về Hội,
Đảng chính trị là hội cấp cao.
Nhà nước hóa công an, quân đội,
“Đảng vi tối thượng” – chuyện “tầm phào”!
(Các đảng phái vũ trang tự phát
Lập quyền dân, phế bỏ ngai vàng.
Đều hợp nhất dưới cờ Tổ quốc,
Sau ngày mừng chiến thắng vinh quang.
Một số đảng không chịu giải giáp,
Như Hamas hay Hecbola...
[Lực lượng vũ trang bất hợp pháp],
Chính phủ yếu thế đành bỏ qua.
Không giao quân đội cho nhà nước,
Hậu khải hoàn cưỡng chiếm ngôi cao.
“Đảng chủ” ngồi xổm trên Tổ quốc,
Là loạn luân thảo khấu Lê Mao!
Mấy ông tướng dốt, tiến sĩ nát,
Văn nô, bồi bút viết tào lao.
Quân đội nằm trong tay “đảng chủ”:
Ăn cơm dân chống lại đồng bào.)
Luật hóa Điều Bốn Đảng lãnh đạo,
Đảng viên là công bộc âm thầm.
Loại bỏ cụm từ “Đảng, Nhà nước”
Trong câu văn lời thoại Việt Nam!
Đã từ lâu nhà thơ Việt Phương,
Giáo sư triết học Phạm Như Cương (6)
Đề nghị sớm luật hóa Điều Bốn,
Nhưng trung ương lúng túng, ngập ngừng.
Bởi tự thân Điều Bốn - mâu thuẫn (7)
Với rất nhiều Điều trong các Chương.(8)
Luật hóa - hoặc khó thành hiện thực,
Hoặc trò cười “đảng chủ” cởi truồng!
Bỏ Điều Bốn là nhổ cái gai,
Tháo gỡ nghẽn nút thắt cổ chai.
Đảng hồi sinh về với dân tộc,
Tránh xa đường tự sát độc tài!
Người cộng sản tự tin, khoáng đạt
Coi Điều Bốn là sỉ nhục mình.
Bản lĩnh, trí tuệ như người khác,
Sao phải bám vào “phao cứu sinh”!
Chính Điều Bốn đang hủy hoại Đảng,
Chưa có nó Đảng đã hư rồi.
Quyết giữ nó sẽ là quốc nạn,
Đảng càng nhanh mục nát mà thôi!
Còn luyến tiếc chi nữa Điều Bốn!
Tự nó là một khối u thừa.
Vốn là khối u... mê lành tính,
Đang chuyển sang ác tính từng giờ!
Nói bỏ Điều Bốn là tự sát,
Có nghĩa uy tín Đảng không còn!
Loại Điều Bốn – tôn trọng sự thật,
Đảng và dân gắn bó nhau hơn!
Chớ nghe đám “thầy dùi” lẩm cẩm,
Bày người lớn làm chuyện trẻ con.
“Cố đấm ăn xôi, xôi lại hẩm”,(9)
Cầm bằng cơm tẻ ghế khoai môn!
Thực sự vì nhân dân, Tổ quốc,
Bỏ Điều Bốn, Đảng vẫn “trường sinh”.
Không ngăn được thoái hóa biến chất,
Ôm Điều Bốn lĩnh “án tử hình”!
Cho nên Điều Bốn là vô nghĩa,
Giữ nó lại chỉ làm trò cười.
Thêm vết nhơ bôi vào lịch sử
Việt Nam, và cho cả loài người!
Điều Sáu cũng không giúp Liên Xô
Cản ngăn “đảng chủ” tới nhà mồ.
Chỉ có con đường đa nguyên hóa,
Cứu độc tài thoát khỏi tội đồ!
Đại suy thoái toàn trị cộng sản
Dạy ta bài “Đổi mới Tư duy”!
Chẳng ai đòi đa nguyên, đa đảng,
Đó chính là mệnh lệnh lương tri!
(Chế độ đa chính đảng Trung Quốc,
Cộng sản vẫn chèn ép, lấn sân.
Nhưng có thể coi là một bước
Trên con đường đa đảng canh tân!) (10)
“Đảng chủ” tự hào đã nghĩ ra
Tam đầu chế “toàn trị cộng hòa”:
“Đảng lãnh đạo, Nhà nước quản lý,
Nhân dân làm chủ” nước non ta.
Cái công thức áp đặt vô lối,
Không thấy đâu trên trái đất này.
Đảng lãnh đạo toàn diện, tuyệt đối,
Phạm sai lầm – xin lỗi, phủi tay!
Đảng đã vậy, Thủ tướng cũng thế,
Mọi việc “vua tập thể” cầm càng.
Thành công - cùng hoan ca vui vẻ,
Thất bại – cha chung... khóc cả làng!
Cài Tam đầu chế vào Điều Bốn
(Vẽ thêm rồng rắn, nối thêm chân),
Nhốt tự do vào nhà tù lớn,
Thành Hiến pháp “dân chủ triệu lần”?!
Ba mươi năm Điều Bốn chế ngự,
Hình ảnh Đảng ngày một nhạt nhòa.
Nên kết thúc “vai trò lịch sử”,
Mở đường các chính đảng thăng hoa!
Nếu Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng
Hỏi người đồng nhiệm Liên bang Nga,
Sẽ nghe Ziuganov báo động
Về tình trạng độc tài Đảng ta!
Ziuganov từng chồng Gorbachev,
Đối đầu với Boris Yeltsin.
Nay thành người cộng sản tử tế,
Biết nói câu đạt lý thấu tình:
Tài sản, quyền lực và chân lý,
“Đảng chủ” lũng đoạn bảy thập niên
Là nguyên nhân Liên Xô sụp đổ,(11)
Việt Nam mang gien độc di truyền!
Không sợ cách mạng Nhung hay Hoa,
Đảng biết điều dân sẽ ngợi ca.
Giữ Điều Bốn dân xa lánh Đảng,
Bỏ nó đi, tình nghĩa đậm đà.
Hiến pháp Cụ Hồ không Điều Bốn,
Đảng đi trước làng nước theo sau.
Phải chăng bây giờ Đảng hư đốn,
Cắm cài Điều Bốn hưởng sang giàu?
Các anh chị đảng viên tử tế!
Điều Bốn là thiển ý, ngu mưu.
“Tối kiến” và thiểu năng trí tuệ,
Biến dân thành “cháu thỏ con cừu”.
Đừng ảo tưởng giữ lại Điều Bốn,
Con cháu anh chị sẽ lên tiên!
Điều Bốn củng cố nhà tù lớn,
Giặc tim đen thẻ đỏ lộng quyền.
(Nếu thật lòng học tập Cụ Hồ,
“Tất cả vì độc lâp, tự do”.
Phải bàn xóa bỏ ngay Điều Bốn,
Giải tỏa vòng đảng trị kim cô!)
Hiến pháp là đứa con tinh thần,
Kết tinh trí tuệ của nhân dân.
Giao cho giới tinh hoa chấp bút,
Không đảng nào được phép lấn sân!
Đảng phải lãnh đạo, chỉ đạo chặt
Quá trình soạn thảo và thông qua.
Lãnh đạo không đồng nghĩa áp đặt
Bản Hiến pháp “đảng trị cộng hòa”!
Cần thành lập Ủy ban Lập hiến,(8)
Phân nửa là “Nghị sĩ đương triều”,
Hai lăm phần trăm người ngoài Đảng,
Mười phần trăm trí thức Việt kiều.
Quyền lập hiến cao hơn lập pháp,
Phải rạch ròi không thể à uôm.(8)
Giao Quốc hội “tự biên tự diễn”,
Chỉ là trò cơm nguội chấm cơm!
Hai phần ba Đại biểu Quốc Hội
Chấp thuận bản dự thảo trình ra,
Trước khi được toàn dân phúc quyết,
Hơn năm mươi phần trăm thông qua.
Tu hiến lần này là cuộc chiến
Đòi Đảng trả quyền lực cho dân!
Lãnh đạo né tránh, chưa tự nguyện,
Dù sửa hay viết lại, chẳng cần!
Tên “Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa”
Chuyển đổi thành “Dân chủ Cộng hòa”.
Quy Trí Dũng, khoan dung, hòa giải,
Nối vòng tay Quốc cộng, Quốc gia.
(Bộ gien độc Xã hội chủ nghĩa,
Bảy thập niên toàn trị Nga Xô.
Dân Chính Đảng hoàn hồn, hú vía,
Hai mốt năm chôn chặt đáy mồ!
“Đảng chủ” diệt các đảng đồng hành,
Tự xưng là “đạo đức, văn minh”.
“Gằn bó với dân như máu thịt”,
“Đảng tiền phong”, dù chỉ một mình!
Chẳng cần đua với “trung phong”, “hậu phong”,
Đảng khoan thai đi nước kiệu thong dong.
Một bước tiến, hai bước lùi,... tuột dốc,
Tự khen, tự sướng Đảng anh hùng!
Tiền thuế dân Đảng tiêu xả láng,
Nuôi bộ máy “đảng chủ” khổng lồ:
Trung ương, tỉnh, huyện đến chi bộ;
Hệ thống Đoàn, Hội cuội “bưng bô”.
Hiến pháp mới giao Đảng “tự túc,
Hội, Đoàn tự cân đối thu chi.(12)
Nhà nước giúp đất đai, bất động sản,
Chọn rượu mời, rượu phạt, rượu quy y?
Thế giới có “quân chủ lập hiến”,
“Dân chủ lập hiến” - đều rất hay!
Đại thảm họa “đảng chủ lập hiến”
Lê Mao toàn trị đã phơi bày!
(Độc tài nên ngu tối, lỗi lầm,
Hủy hoại nguồn nhân bảo tài tâm;
Đẩy nước nhà xuống hố cả nút,
Sống đời nô lệ điếc mù câm.)
Nay sọt rác bảo tàng nhân loại
Đã chôn sâu “đảng chủ Tháng Mười”.
Chín mươi lăm năm khúc quanh lịch sử
Ôm nỗi đau, nỗi nhục loài người!
“Đảng chủ lập hiến” phản phát triển,
Nửa hành tinh máu đổ xương rơi.
Với Việt Nam “dân chủ lập hiến”:
Hợp nhân tâm, địa lợi, thiên thời!
Sáu tiểu bang và hai thành phố,
Việt Nam là nhà nước liên bang.
Quản lý trực tiếp tám đầu mối,
Công viêc trung ương rất “nhẹ nhàng”.(13)
Không phải bận tâm lo sự vụ,
Tập trung vào kinh tế vĩ mô;
Bàn an ninh, quốc phòng, đối ngoại,
Trừ quan liêu, tham nhũng tội đồ.
(“Chăn dắt” sáu mươi ba tỉnh, thành phố,
Theo cơ chế tập trung, tập quyền.
Nạn quan liêu, tham ô, lãng phí
Thành “cao trào” là chuyện đương nhiên!)
Tập trung chống tham nhũng? - Lạc hướng!
Dồn sức “đánh” Thủ tướng? - Lạc đề!
Căn nguyên: ý thức hệ tư tưởng,
Phải đâu vì Tư S, Ba D?
“Thanh toán” vài cán bộ ăn bẩn,
Đảng sẽ trong sạch và mạnh lên?
Hay mượn cớ tiêu diệt đối thủ,
Tổng Bí thư thâu tóm độc quyền?
Đó chính là cách làm thiển cận,
Đã và đang “chuốc oán gây thù”.
Điều ông Trọng hoàn toàn không muốn,
Trót nghe lời “xúi bẩy” tham mưu!
Tái lập các Ban phò “đảng chủ”,
Thay Tam quyền phân lập văn minh.
Là bước đi sai lầm “đổi cũ”
Về thời kỳ “Đồ Đảng” Lê nin!
Ở các nước văn minh phát triển,
Cựu Chủ tịch Quốc hội như ông,
Làm Tổng Bí thư là xuống chức,
Nhưng nước ta luôn lội ngược dòng!?
Ông Trọng cần để lại dấu ấn,
Phế bỏ “đảng chủ” lập quyền dân.
Chưa vượt chính mình – còn lú lẫn,
Lạc vào mê hồn trận “ngu quân”.
“Đảng chủ” phải “chăm sóc” tham nhũng,
Bởi nó là nguồn lưc dưỡng nuôi.
Đánh tham nhũng chỉ là làm xiếc
Để loại trừ đối thủ mà thôi!
Chọn lũ mèo con ngoài “đường dây”,
Lập phương án đẹp, đánh cho hay.
Các ông ba mươi vồ lợn béo,
Hồ sơ đóng dấu mật chờ ngày!
Tranh quyền lực phải đặt ưu tiên
(Tranh ăn”, trước hết phải tranh quyền).
“Đảng chủ” mạt triều là như thế?!
Cháy nhà ra mặt... “đảng thiêng liêng”?!
Ngày nay siêu sức mạnh quyền, tiền
Đánh chết nhân nghĩa, diệt hồng, chuyên;
Nuôi dưỡng bầy sứ quân cát cứ
Ngay trong “sào huyệt” đảng cầm quyền!
Bệnh tình nguy cấp đến như vậy,
Nắm thuốc lá phê, tự phê bình,
Sao tẩm lại chia nhau cùng uống,
Có thể nào cứu được Đảng mình?
Thay đổi thể chế hay là chết,
Ông Trọng dường chưa tỉnh cơn mê.
Tân trang bộ đồ cổ chỉnh Đảng,
Ông Phiêu từng thất bại ê chề!
(Ông Phiêu nhượng đất, biển cho Tàu,
Vụ việc này hư thực ra sao?
Trung ương, Quốc hội đừng im lặng,
Công khai với đồng chí, đồng bào!)
Tự chỉnh đốn, càng chỉnh càng nát,
Ai một tay túm được tóc mình,
Nhấc người lên, chân không chạm đất?
Chỉ phép mầu phù thủy Lê nin!?
Đề nghị Trung ương khóa Mười một
Họp bàn phân tích rõ căn nguyên
Nghị quyết Sáu (lần Hai) chết yểu
Sau vài năm, không trống không kèn!(14)
Có phải “tân vương tân chính sách”,
Khả Phiêu đi, chỉnh Đảng cũng “hòa tan”?
Đức Mạnh tới, bày trò “học Bác”,
Đua nhau mang tiền tỉ hóa vàng!
Hay Nghị quyết chỉ giải phần ngọn,
“Đảng vì dân” gốc đã lụi tàn.
Đau lòng nhìn Đảng càng hư đốn,
Ăn trên ngồi trốc nhốt dân oan!
Ông Trọng tưởng “hiền” và “tốt bụng”,
Đang lừ lừ siết chặt kim cô.
Rao giảng những giáo điều xơ cứng,(15)
Hàng phục Tàu, bức hại Ki tô.(16)
Ông bác bỏ yêu sách Nguyễn Ái Quốc,
Thỉnh nguyện thư gửi hội nghị Versailles.(17)
Thiết lập hệ thống vòi bạch tuộc,
“Còn Đảng còn mình” trị thẳng tay!
Đừng đổ cho Tòa án, Công an,
Cũng không phải Ba Dũng, Tư Sang!
Việc đàn áp, bỏ tù vi hiến,
Tổng Bí thư chịu trách nhiệm hoàn toàn!
Không thể đổ cho Đinh Thế Huynh,
Phùng Quang Thanh hay Phạm bình Minh.
Mọi biểu hiện yếu mềm, khuất phục,
Trách nhiệm ông phải nhận về mình!
Hình ảnh Đảng, Tổng Bí thư hung bạo,
Tự đánh rơi mặt nạ “mẹ hiền”.
“Vua tập thể” bàng hoàng, lơ láo,
Con tin ý thức hệ gông xiềng?!
Ông vận động gạt bỏ Ba Dũng,
Một vị lão thành phản ứng ngay:
Nếu kỷ luật? – Trước tiên: Tổng Trọng,
Không phải là Ba Dũng hôm nay!
Cùng là thành viên Bộ Chính trị,
Ông rình lật cánh đánh phủ đầu!
Nên chăng tách ra thành hai đảng,
Công khai, bình đẳng cạnh tranh nhau!
(Một đảng to luôn mất đoàn kết,
Cưỡi đầu dân, đấm đá... húc nhau.
Nhiều đảng nhỏ theo nhóm lợi ích,(18)
Chung tay xây nước mạnh dân giàu.)
Ông “hồn nhiên” nghe lời “xui dại”,
Đánh Ba Dũng: “cốc mò cò xơi”.
Tiếp theo, ông là người bị loại,
Bẻ đũa, phải bẻ từng chiếc rời!
Ông nghĩ mang Ba Dũng “tế thần”
Để Đảng tiếp tục đè đầu dân,
Là tính toán sai lầm chiến lược,
Nước cờ tàn “đảng chủ” di căn?
Từ khi ông làm Tổng Bí thơ,
Vì những lý do rất vu vơ,
Bắt nhốt mấy chục người yêu nước?
Lụt dân oan “tức nước vỡ bờ”!?
Còn hơn ba năm ngồi nhiệm sở,
Ông định bỏ tù thêm mấy ngàn?
Có nên cho mở trang sổ đỏ,
Ghi chiến công “bốn tốt, chữ vàng”?
Ông có nghĩ phải sống giằn vặt
Những tháng năm khi đã về vườn.
Những giáo điều, sai lầm, tội ác,
Trước khi tìm đến gặp Diêm vương?
Nếu cho rằng mình uyển chuyển, khôn ngoan,
(Đừng hiểu nhầm khuất phục, đầu hàng!)
Hãy báo cáo ra Bộ chính trị,
Trung ương và Quốc hội luận bàn!
Họp xong thông báo cho dân biết,
Như Cụ Hồ ngày xưa đã làm:
Hồ Chí Minh này không phản quốc,
Xin đồng bào đồng chí yên tâm!
Chuẩn bị cho “Hội nghị Diên Hồng”,
Bàn quốc phòng, kinh tế... Biển Đông.
Không phải cực đoan “hòa” hay “chiến”,
Đường lối chung trên dưới một lòng!
Không thể điều hành trong bóng tối
Những công việc trọng đại nước nhà!
Gây ra bao sai lầm, tội lỗi,
Hại người yêu nước mấy năm qua!
Tìm bọn “cõng rắn cắn gà nhà”,(19)
Đưa chúng ra xét xử tại tòa.
Bắn súng không nên phải đền đạn,
Dân chờ xem thái độ Đảng ta!
Hãy nhét từng chữ vào đầu chúng:
“Diệt hết thỏ giết bỏ chó săn”
Lúc đó mới ngộ ra, e quá muộn,
Ngay bây giờ nên sám hối, ăn năn!
Tập Cận Bình là người “biết điều”,
Nhưng cũng chịu sức ép rất nhiều.
Không tương kế chớp thời cơ mới,
Trượt dài vết xe đổ Mạnh Phiêu!
Ông Tập nhờ rèn luyện trưởng thành
Thấm nhuần sâu sắc tính nhân văn.
Nhưng chủ nghĩa bành trướng Đại Hán
Luôn cản đường Trung Quốc cách tân!
Đại Hán mưu dùng ý thức hệ
Sáp nhập Lạc Việt vào Trung Hoa.
Cục Tình báo Hoa Nam cắm rễ,
Tung hoành hơn bảy thập niên qua!
Thả bầy săn sắt bắt cá rô,
Lừa Linh, Mười vào rọ Thành Đô.
Đồng, Kiệt kịp nhìn ra sự thật,
Trước khi đi tìm gặp cụ Hồ.
Ông Tập hiểu “đảng chủ” Bắc Kinh,
Gã “ăn cháo đái bát” nhất hành tinh!
Đang ấp ủ sửa sai, cải cách,
Bá quyền thành nước lớn văn minh.(20)
Chúc ông Tập vượt qua ghềnh thác,
Lái con thuyền cải cách Trung Hoa.
Đối nội, đối ngoại đều thành đạt,
Gặp thiên thời, địa lợi, nhân hòa!
Nếu Việt Nam vẫn đớn hèn, bạc nhược,
Vẫn cúi luồn, dại chợ khôn nhà;
Ông Tập, lãnh đạo mới Trung Quốc
Không thể giúp được gì cho ta!
Việt Nam còn “ngu lâu dốt bền”,
Vẫn hèn với giặc, ác với dân,
Bắc Kinh dẫu chân tình “Bốn tốt”,
Điên gì không đạp giậu lấn sân?
Nếu chỉ đánh võ mồm phản đối
Ở các cấp ngoại giao song phương,
Không kiện Bắc Kinh ra thế giới,
“Ngu” nào còn có thể “ngu” hơn?
Xưa sứ thần công du Trung Quốc,
Những anh tài túc trí, cao mưu.
Nay Xuân Sơn, Bình Quân, Chí Vịnh...
Những đầu sai “cháu thỏ, con cừu”!
Óc thông thái cũng thành “bã đậu”,
Bởi chỉ làm con rối ngoại giao.
Dám ứng biến thông minh sáng tạo,
Sứ thần bị sứt trán u đầu!
Đó là lỗi “tập trung đảng chủ”,
Lỡ thời cơ, nối tiếp sai lầm.
Dẫu Linh, Mười, Phiêu hay Mạnh, Trọng,
Chạy một vòng về vạch số âm!
(Đã lao vào vòng xoáy “đảng chủ”
Khó trở về tìm lại chính mình.
Lầm lỗi không biết dừng, biết đủ,
Hoăc nát nghiền trong cối xay Lê nin!)
Mong chờ một nhà nước pháp trị,
Sợi chỉ đỏ phân lập tứ quyền.(21)
Là lòng dân, cũng là thiên ý,
Nhưng vẫn là mơ ước hão huyền!
“Cộng đồng” chứ không phải “cộng sản”,
Xưa người Tàu đã trót dịch nhầm.
Ta cóp nhặt nguyên văn chữ Hán
Thành từ Việt ngữ ngót trăm năm!
Cái tên “cộng sản” đã lỗi thời,
Nghe dân tình ngao ngán lắm rồi!
Nên trở về với “Đảng Lao động”,
Không vấn vương mùi vị tanh hôi!
Lúc Đảng ngót năm nghìn đảng viên,
Hô một tiếng cả nước theo liền!
Nay độc chiếm ngai vàng, xã tắc,
Xây nhà tù lớn, siết gông xiềng (!?)
Chẳng có ai đủ sức phỉ báng,
Làm suy sụp “đảng chủ” ngày nay
Bằng “các nhóm lợi ích cộng sản”
Trát trấu bôi tro chế độ này!
Có nghe thiên hạ chửi: cộng sản
Là cộng tài sản của nhân dân.
Biến thành vốn “quan tham cách mạng”,
Kinh doanh bán Tổ quốc ăn dần?
Đã đến lúc đổi tên, thay máu,
Đảng cách tân, làm lại từ đầu!
Cái tên vàng một thời tranh đấu,
Bị thị trường khai tử từ lâu!
Có mấy người cộng sản chân chính
Thấm nỗi đau giằng xé tâm can
Hòa giải và hòa hợp dân tộc,
Đảng còn mắc nợ lớn nhân dân?
Đâu phải ngồi ở thế thượng phong
Ban ơn hòa giải chủ nhân ông,
Cao ngạo Mác Lê Mao vô địch,
Vênh vang bên thắng cuộc anh hùng!
Ai chấp nhận kiểu hòa giải vô lối:
Nối “khúc ruột ngàn dặm” gặm đô la.
Đồng bào thương phế binh nghèo quốc nội,
Vẫn là... “lính ngụy” như... Ngụy văn Thà!?(22)
Hòa giải – biêt cúi đầu xin lỗi,
Hòa hợp – biết chia sẻ nỗi niềm.
Không phân biệt Quốc gia Quốc cộng,
Đều chung dòng máu mủ Rồng Tiên!
Diễn biến hòa bình, tại sao không?
Có thể tắm hai lần trên một dòng sông? (23)
Cuồn cuộn chảy dòng đời hối hả,
Đổi thay, diễn biến để thành công.
Chỉ khi đối mặt với xâm lăng,
Mới cần tới Đống Đa, Bạch Đằng.
Mọi chuyển giao quyền lực quốc nội,
Hòa bình là phương thức nhân văn.(24)
Học thuyết dùng bạo lực, khủng bố
Cướp chính quyền, và củng cố, bảo trì.
Là tà đạo Lê Mao man rợ,
Bắt nguồn từ chủ nghĩa Blanqui.(25)
Tín đồ duy bạo lực Lê nin
Vì sao sợ diễn biến hòa bình,
Đấu tranh bất bạo động, hợp pháp,
Phát tờ rơi, diễn thuyết, biểu tình?
Bởi tự thấy không còn chính nghĩa,
Mặt nạ rơi, lộ diện gian hùng,
Sợ khúc hát hay, lời nói phải
Thổi bùng lên ngọn lửa cộng đồng!
Diễn biến bạo lực là hạ sách,
Lấy oán trả oán, oán chất chồng.
Bạo lực gây vô vàn tội ác,
Di lụy ngàn năm chẳng rửa xong.
Diễn biến hòa bình là tuyệt sách,
Tự do ngôn luận diệt bầy sâu.
Tự do báo chí trừ tham nhũng,
Lập quyền dân, hội nhập toàn cầu.
Đừng ngụy biện lý do khác biệt
Giữa hai nền văn hóa Tây Đông,
Nên không thể “sao chép máy móc”,
Quyết “ngu trung toàn trị đến cùng”!
“Trò mèo” tư bản đỏ hoang dã
Sao Việt Nam lại học rất nhanh?
Còn văn minh “Tam quyền phân lập”
Cứ vòng vo tự diễn, độc hành?
Hãy nghiên cứu mô hình nhà nước
Của Việt Nam Cộng hòa trước đây,
Vị trí và vai trò Quốc hội
Nhiều điều còn học được hôm nay!
(Tỉnh trưởng bắt nhốt người cộng sản,
Dân biểu yêu cầu phải thả ngay!
Thiếu căn cứ, bằng chứng ihuyết phục,
Tỉnh trưởng đành “quy hàng”, bó tay!)
Có cơ quan Quốc hội như thế,
Thực quyền, thực lực, vị nhân dân.
Không Chính phủ nào dám qua mặt,
Đảng phái nào chèn ép, lấn sân!
Bao giờ Quốc hội được cởi trói,
Đất nước mùa xuân mới bắt đầu.
Cương lĩnh Mười một (2011) chưa giải tỏa,
Việt Nam còn “đổi cũ” dài lâu!
Đất nước vẫn chưa qua vận hạn,
Người dại khôn ẩn tích nơi đâu?
Trông nhan nhản một bầy khôn dại,
Phường túi cơm giá áo hoạt đầu!
Hiến pháp mới đại quy trí dũng
Trừ tà quyền, băng đảng, ma phi-a.
Nối vòng tay Quốc gia Quốc cộng,
Xây Liên bang Dân chủ Cộng hòa.
Trên tinh thần đó sửa Hiến pháp,
Năm trăm ngày dự thảo thông qua.
Hai trăm ngày toàn dân phúc quyết,
Hiến pháp Hai mười lăm (2015) nở hoa!
Theo lộ trình “dục tốc bất đạt”
Và quan điểm bảo thủ hiện nay,
Lịch sử sẽ vứt vào sọt rác
Hiến pháp Hai mười ba (2013) giả cầy.
Bởi nó được sửa theo định hướng
Siết độc tài “đảng chủ” Lê Mao.
Một màn ảo thuật chính trị lớn,
Tiếp tục nhốt dân vào đại lao!?
Sự thật luôn vẫn là sự thật,
Né tránh nên cứ phải vòng vo!
Nắm quy luật, làm theo quy luật,(26)
Vượt chính mình, tìm thấy tự do!
Sự thật là cây kim sắc nhon,
Dấu sâu trong bọc vẫn lòi ra!
Bưng bít sự thật là phản động,
Tương tàn huynh đệ dựng can qua.
Nói sự thật không phải cực đoan,
“Ác ý” phủ định “quá khứ vàng”.
Mà góp phần nhận chân lịch sử,
Trả lại công bằng cho thế gian!
Dẫu gắn một phần đời vào quá khứ,
Dám đối mặt với tội ác, sai lầm!
Chưa trả sự thật cho lịch sử,
Nỗi đau còn giằng xé lương tâm!
Độc tài đảng, cá nhân, quân phiệt
Sợ sự thật như cú sợ mặt trời.
Sự thật không chống đối ai hết,
Chỉ vạch trần dối trá mà thôi!
Quốc hội không nhìn thẳng sự thật,
Hội nhập vào thế giới văn minh;
Khai dân chủ, tứ quyền phân lập,(21)
Chẳng qua là “Quốc cuội bù nhìn”!
Đôi lời tâm huyết gửi Quốc Hội,
Mong cơ quan quyền lực tối cao
Giã từ phận chậu hoa chim cảnh,
Về với dân, đồng chí, đồng bào!
Tháng 12/2012
TS Trần Nhơn
___________________________________
Tác giả gửi trực tiếp đến VANGANH.INFO
(1) Có thể trừ một số ít trường hợp đặc biệt.
(2) Đại thể là như vậy, dành cho chi phí thường xuyên, không kể kinh phí cho các dự án luật và dự án khác có liên quan.
(3) Nếu Mặt trận có một Bản Tổng hợp các ý kiến cử tri do cơ quan mình thực hiện thì chuyển tài liệu đó báo cáo đến UBTV Quốc hội, và có thể có cuộc làm việc trực tiếp trình bày thêm với UBTV Quốc hội (hoặc VP Quốc hội). VP Quốc hội (hoặc Ban Dân nguyện) chịu trách nhiệm tổng hợp chung và báo cáo tại kỳ họp Quốc hội.
(4) Điều 79 (Bộ luật Hình sự): Tội hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân.
Người nào hoạt động thành lập hoặc tham gia tổ chức nhằm lật đổ chính quyền nhân dân, thì bị phạt như sau:
- Người tổ chức, người xúi giục, người hoạt động đắc lực hoặc gây hậu quả nghiêm trọng, thì bị phạt tù từ mười hai năm đến hai mươi năm, tù chung thân hoặc tử hình.
- Người đồng phạm khác thì bị phạt tù từ năm năm đến mười lăm năm.
Điều 88 (Bộ luật Hình sự): Tội tuyên truyền chống phá Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam.
- Người nào có một trong những hành vi sau đây nhằm chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, thì bị phạt tù từ ba năm đến mười hai năm:
a) Tuyên truyền xuyên tạc, phỉ báng chính quyền nhân dân;
b) Tuyên truyền những luận điệu chiến tranh tâm lý, phao tin bịa đặt, gây hoang mang trong nhân dân;
c) Làm ra, tàng trữ, lưu hành các tài liệu, văn hoá phẩm có nội dung chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam.
- Phạm tội trong trường hợp đặc biệt nghiêm trọng thì bị phạt tù từ mười năm đến hai mươi năm.
Hai Điều 79 và 88 của Bộ Luật Hình sự đều vi hiến (đối chiếu với Điều 69 của HP 1992, trích dẫn ở chú thích số 5 dưới đây).
(5) Điều 69 (HP 1992): Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí; có quyền được thông tin; có quyền hội họp, lập hội, biểu tình theo quy định của pháp luật.
(6) Ông Đặng Quốc Bảo, tác giả, và nhiêu ký giả, thức giả khác.
(7) Nếu không muốn nói là “phủ định” (có thể dùng từ “phủ định” thay cho từ “mâu thuẫn”).
(8) Tham khảo bài viết “Sửa đổi Hiến Pháp như thế nào? – Vì sao phải hủy bỏ điều 4?” của TS Nguyễn Thanh Giang trên Bán nguyệt san Tổ Quốc số 149 (1/1/2013)
(9) Thơ Hồ xuâng Hương: “Cố đấm ăn xôi, xôi lại hẩm/Cầm bằng làm mướn, mướn không công”.
(10) Một vài thông tin về chế độ đa đảng ở Trung Quốc.
Ngày 15 tháng 11 năm 2007, Văn phòng Thông tin Quốc vụ viện Trung Quốc phát hành sách trắng về chế độ chính đảng ở Trung Quốc. Chế độ chính đảng được đề câp trong sách này là chế độ hợp tác đa đảng và hiệp thương chính trị dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Trong phần mở đầu, sách trắng viện dẫn một điều khoản của Hiến pháp hiện nay của Trung Quốc viết rằng: "Chế độ đa đảng hợp tác và tham khảo chính trị lẫn nhau dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản sẽ tiếp tục và phát huy cao độ trong tương lai" (The multi-party cooperation and political consultation system under the leadership of the communist Party of China shall continue exist and develop for a long time to come).
Ngoài Đảng Cộng sản là Đảng giữ vai trò lãnh đạo, các đảng dân chủ khác gồm 8 Đảng được liệt kê trong phần mở đầu của sách trắng như sau:
1/ Ủy ban Cách mạng Trung Quốc Quốc dân đảng (Revolutionary Committee of the Chinese Kuomintang)
2/ Liên minh Dân chủ Trung Quốc (China Democratic League)
3/ Hiệp hội Quốc gia Xây dựng Dân chủ Trung Quốc (China National Democratic Construction Association)
4/ Hiệp hội Xiển dương Dân chủ Trung Quốc (China Association for Promoting Democracy)
5/ Đảng Công Nông Dân chủ Trung Quốc (Chinese Peasants and Workers Democratic Party)
6/ Đảng Zhi Gong Trung Quốc (Chinese Zhi Gong Dang)
7/ Hội Jiu San (Jiu San Society)
8/ Liên minh Tự trị Dân chủ Đài Loan (Taiwan democratic Self-Government League)
Sách trắng gồm 7 chương (ngoài phần mở đầu):
Chương I. Một sự lựa chọn không tránh được của xã hội Trung Quốc.
Chương II. Hệ thống chính trị căn bản của Trung Quốc.
Chương III. Các mặt nổi bật của nền dân chủ xã hội (Socialist Democracy).
Chương IV. Tham khảo chính trị trong một hệ thống chính trị đa đảng.
Chương V. Hệ thống chính trị đa đảng và sụ xây dựng quyền lực nhà nước.
Chương VI. Hệ thống chính trị đa đảng và hội nghị tư vấn chính trị của nhân dân Trung Quốc.
Chương VII. Hệ thống đa đảng hợp tác nhau và sự canh tân đất nước.
(Nguồn: Bách khoa toàn thư mở Wikipedia)
Hệ thống chính trị đa đảng ở Trung Quốc tuy còn nhiều mặt hạn chế (Đảng Cộng sản khống chế, chèn ép các Đảng khác), nhưng dù sao Nhà nước TQ đã viết thành sách trắng, công bố cho cả nước và toàn thế giới biết. Nếu Việt Nam chúng ta chịu khó nghiên cứu, học hỏi và thực tâm làm (ít nhất) được như vậy, chăc chắn sẽ nhận được sự đồng thuận trong xã hội.
Sau khi nhận nhiệm vụ Tổng Bí thư Đảng Cộng sản TQ (tại Đại hội 18, tháng 11/2012), Tập Cận Bình đã gặp gỡ với đại diện tám đảng chính trị dân chủ trong nước. Ông Tập đã lắng nghe hết các đề nghị về các vấn đề chủ yếu như cải thiện điều kiện lao động và cải cách kinh tế ở Trung Quốc. Ông cam kết rằng ĐCS TQ sẽ cải thiện hệ thống hợp tác đa đảng và hiệp thương chính trị.
Theo các thông tin của "Tân Hoa Xã", vào cuối năm 2011, số đảng viên của tám đảng Trung Quốc là 800 nghìn người.
(11) Đương kim Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Liên bang Nga (từ năm 1993) Gennady Ziuganov đã tổng kết bài học cô đọng, rất sâu sắc: “Nguyên nhân cơ bản khiến Liên Xô và Đảng cộng sản sụp đổ là sự lũng đoạn đối với tài sản, quyền lực và chân lý”. G. Ziuganov không đổ tội cho âm mưu diễn biến hòa bình hay thế lực thù địch nào cả. Sự sụp đổ của Liên Xô và hệ thống XHCN hiện thực hoàn toàn do chính sai lầm chủ quan của chế độ gây nên! Đó là hậu quả tất yếu của thể chế độc tài đảng trị đã “lũng đoạn đối với tài sản, quyền lực và chân lý” (nên đã giết chết niềm tin của nhân dân!), như G. Ziuganov khẳng nhận. Cho nên đa nguyên, đa đảng (thành tựu văn minh nhân loại) là giải pháp (không phải là mục tiêu) vàng, khả dĩ cứu các cá nhân và tập đoàn độc tài khỏi bị chui vào ống cống như Gaddafi hoặc khỏi phải dựa cột ở pháp trường như Ceausescu. Không ai đòi đa nguyên đa đảng cả. Đó là mệnh lệnh của lương tri thời đại, là lối thoát của “đảng chủ” độc tài!
(12) Tháng 1/2007, tác giả đã gửi đến nhà chức trách và cơ quan hữu quan bản kiến nghị “Đổi mới hệ thống chính trị - Cơ sở lý luận, bức xúc cuộc sống và lộ trình khả thi”, trong đó có kiền nghị về việc “cơ quan chuyên trách Đảng tiến tới tự lo trang trải kinh phi từ ngày 1/1/2011”, tức là 4 năm sau ngày bản kiến nghị dược gửi (tháng 1/2007) đến các cơ quan hữu quan.(lộ trình chuẩn bị với thời gian 3 năm rưỡi). Trong đó bắt đầu với việc giảm biên chế cán bộ chuyên trách đảng toàn quốc xuống còn 2500 người (trung ương: 262; tỉnh, TP trực thuộc: 896; huyện, thị xã: 1342; xã, phường, thị trấn: 0) vào cuối năm 2008. Và kiến nghị cán bộ chuyên trách đảng không phải là công chức. Công chức là cán bộ cơ quan công quyền. Đảng là tổ chức tự nguyện, tổ chức chính trị. Sửa lại các Luật, Pháp lệnh có liên quan cho phù hợp.
(13) Cũng trong bản kiến nghị “Đổi mới hệ thống chính trị - Cơ sở lý luận, bức xúc cuộc sống và lộ trình khả thi”, có đề xuất mô hình Liên bang Việt Nam Dân chủ Cộng hòa gồm 2 thành phố lớn trực thuộc trung ương (TP Hà Nội, TP Hồ Chí Minh) và 6 tiểu bang:
Tiểu bang 1 gồm 15 tỉnh (Lào Cai, Yên Bái, Cao Bằng, Bắc Cạn, Thái Nguyên, Hà Giang, Tuyên Quang, Phú Thọ, Vĩnh Phúc, Lạng Sơn, Bắc Giang, Bắc Ninh, Quảng Ninh, Hải Dương, Hưng Yên,). Diện tích: 69.575,1 km2. Dân số: 14.371.200 người.
Tiểu bang 2 gồm 9 tỉnh (Điện Biên, Lai Châu, Sơn la, Hòa Bình, Hà Nam, Nam Định, Ninh Bình, Hải Phòng, Thái Bình). Diện tích: 44.992,9 km2. Dân số: 12.176.900 người.
Tiểu bang 3 gồm 6 tỉnh (Thanh Hóa, Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị, Thừa Thiên – Huế). Diện tích: 51.174 km2. Dân số: 10.602.000 người.
Tiểu bang 4 gồm 9 tỉnh, thành phố (TP Đà Nẵng, Quảng Nam, Quảng Ngãi, Kon tum, Bình Định, Gia Lai, Phú Yên, Khánh Hòa, Đak Lắc). Diện tích: 73.203,1 km2. Dân số: 10.250.200 người.
Tiểu bang 5 gồm 9 tỉnh (Ninh Thuận, Bình Thuận, Đak Nông, Lâm Đồng, Bình Phước, Bình Dương, Đồng Nai, Tây Ninh, Bà Rịa – Vũng Tàu). Diện tích: 49.265,5 km2. Dân số: 9.127.500 người.
Tiểu bang 6 gồm 13 tỉnh, thành phố (Long An, Đồng Tháp, An Giang, Tiền Giang, Hậu Giang, Vĩnh Long, Trà Vinh, Bến Tre, TP Cần Thơ, Sóc Trăng, Kiên Giang, Bạc Liêu, Cà Mau) ). Diện tích: 39.668,9 km2. Dân số: 17.267.400 người.
(14) Nghị quyết 6 (lần 2) khóa VIII “Về một số vấn đề cơ bản và cấp bách trong công tác xây dựng Đảng hiện nay” thông qua tháng 2/1999, tổ chức triển khai rầm rộ tháng 5/1999 (nhân dip kỷ niệm sinh nhật Chủ tịch Hồ Chí Minh lần thứ 109).
(15) Dấu ấn Nguyễn Phú Trọng tại Cu ba (trường Đảng Cao cấp Nico Lopez.): “Những thành tựu đổi mới tại Việt Nam đã chứng minh rằng, phát triển theo định hướng xã hội chủ nghĩa không những có hiệu quả tích cực về kinh tế mà còn giải quyết được các vấn đề xã hội tốt hơn nhiều so với các nước tư bản chủ nghĩa có cùng mức phát triển kinh tế...” (tháng 4/2012).
(16) Và tín đồ các tôn giáo khác.
(17) “Yêu sách của nhân dân An Nam”, còn gọi là “Thỉnh nguyện thư của dân tộc An Nam”, là bản yêu sách được gửi ngày 19 tháng 6 năm 1919, của Hội những người An Nam yêu nước, gồm tám điểm được viết bằng tiếng Pháp, được ký bằng cái tên chung là "Nguyễn Ái Quốc" và gửi tới Hội nghị Hòa bình Versailles.
Bản yêu sách gồm 8 điểm:
• Tổng ân xá tất cả những người bản xứ bị án tù chính trị.
• Cải cách nền pháp lí Đông Dương bằng cách để người bản xứ cũng được quyền hưởng những bảo đảm pháp lí như người châu Âu. Xóa bỏ hoàn toàn những tòa án đặc biệt dùng làm công cụ để khủng bố và áp bức bộ phận trung thực nhất trong nhân dân An Nam.
• Tự do báo chí và tự do ngôn luận.
• Tự do lập hội và hội họp.
• Tự do cư trú ở nước ngoài và tự do xuất dương.
• Tự do họp tập, thành lập các trường kĩ thuật tại tất cả các tỉnh cho người bản xứ.
• Thay chế độ ra các sắc lệnh bằng chế độ ra các đạo luật.
• Có đại biểu thường trực của người bản xứ do người bản xứ bầu ra tại Nghị viện Pháp để giúp cho Nghị viện biết được nguyện vọng của người bản xứ.
(18) Nhóm lợi ích theo nghĩa lành mạnh.
(19) “Xuất hiện những người có tư tưởng xa lạ, chỉ luôn luôn rình rập mọi sơ hở để chống đối, để “chọc gậy bánh xe”, thậm chí để “cõng rắn cắn gà nhà”...” (trích trong bài viết “Phải biết hỗ thẹn với tiền nhân” của Chủ tịch nước Trương Tấn Sang, đăng trên báo Tuổi Trẻ nhân ngày 2/9/2012).
(20) Đối với Tổng Bí thư Tập Cận Bình, thách thức/cơ hội = 50/50. Ông Tập có thể vượt qua thử thách một cách ngoạn mục. Có thể vẫn tiếp tục lao theo vết xe đổ Đại Hán toàn trị bá quyền. Cũng có thể bị “nghiền nát” (nhưng không uổng phí) vì những đóng góp to lớn cho một Trung Quốc tương lai: văn minh, hiện đai, được cả loài người ngưỡng mộ.
(21) Tứ quyền phân lập: Tam quyền phân lập và quyền tự do báo chí.
(22) Ngụy Văn Thà (1943 - 1974): Thiếu tá Hải quân Việt Nam Cộng Hòa, Thuyền trưởng hộ tống hạm Nhựt Tảo HQ-10, hy sinh anh dũng (cùng với 73 chiến sĩ khác) trong trận hải chiến Hoàng Sa ngày 19 tháng 1 năm 1974 chống quân xâm lược Tàu Mao, và được truy phong hàm Trung tá Hải quân.
(23) Dưới con mắt của Heraclitus, triết gia Hy Lạp (~ 535 TCN – 475 TCN), mọi sự vật trong thế giới của chúng ta luôn luôn thay đổi, vận động, phát triển không ngừng. Thế giới như một dòng chảy, cứ trôi đi mãi. Từ đó, ông đưa ra luận điểm nổi tiếng: “Không ai có thể tắm hai lần trên cùng một dòng sông”. Không có gì thường xuyên biến đổi như một dòng sông nhưng cũng không có gì ổn định như dòng sông. Bởi khi nó vận động cũng là khi nó đứng im. Nói cách khác, tính biến đổi của dòng sông không loại trừ sự đứng im, tức là cái mà nhờ đó dòng sông là xác định, ổn định và bất biến.
(24) Mahatma Gandhi (1869 - 1948) và Phan Chu Trinh (1872 - 1926) cho rằng: Kể cả với xâm lăng ngoại bang, cũng nên tận dụng phương thức phi bạo lực. Và M. Gandhi đã thành công rực rỡ trong đường lối bất bạo động dẫn dắt nhân dân Ấn Độ giành đốc lập cho nước nhà từ tay thực dân Anh (1947). Ngày sinh của ông, 2 tháng 10, là ngày lễ quốc gia của Ấn Độ. Năm 2007, Liên Hiệp Quốc ra nghị quyết lấy ngày 2 tháng 10 là Ngày Quốc tế Bất Bạo động.
(25) Chủ nghĩa Lenin là sự kế thừa và phát triển chủ nghĩa Blanqui. L.A Blanqui (1805- 1881) là người lãnh đạo tổ chức bí mật Pháp thế kỷ 19, thuộc phái bạo lực trong Quốc tế 1, lãnh tụ quân sự của Công xã Paris. Chủ nghĩa Blanqui tin chắc rằng bất kể sự phát triển của lực lượng sản xuất ở vào trình độ nào, chỉ dựa vào cách mạng bạo lực là có thể sáng tạo một thế giới mới không có bóc lột và áp bức. Ăng-ghen những năm cuối đời đã chán ngấy chủ nghĩa Blanqui. Ông nói:
“Do Blanqui tưởng tượng mọi cuộc cách mạng đều là những biến đổi đột ngột do số ít nhà cách mạng thực hiện, tự nhiên cũng nảy sinh tính tất yếu thực hiện chuyên chính sau khi khởi nghĩa thành công, đương nhiên, đây không phải là nền chuyên chính của toàn bộ giai cấp cách mạng tức giai cấp vô sản mà là chuyên chính của số ít người thực hiện biến đổi ấy, mà số người này lại phục tùng chuyên chính của một người hoặc vài người. (Toàn tập Mác-Ăng-ghen, quyển 18, trang 580-581).
Nguồn: Mao Trạch Đông Ngàn năm công tội (Lời kết)
(26) NQ Đại hội VI
Hồ Gươm gửi hôm Thứ Tư, 30/01/2013
TS Trần Nhơn: Ngày 21/1/2013, bài viết đã được kính gửi, kính biếu đến GS Trần Phương (Phó Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng, 1982 - 1986), Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, Thường trực Ban Bí thư Lê Hồng Anh, Chủ tịch nước Trương Tấn Sang, Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng và Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng.
Sự thật - là những điều gian dối
Đươc lặp đi lặp lại, quen dần?!
“Quốc hội” - từ lâu thành “Đảng hội”,
Vẫn tưởng là Nghị viện nhân dân!?
Sự tồn tại thế lực đối lập
Giúp hệ thống chính trị cân bằng;
Tự vận động phát triển bền vững,
Thuận mệnh trời, hòa hợp nhân văn.
Hệ thống chính trị vắng đối lập
Như hình nhân tập tễnh chân què,
Những gã hề độc diễn độc thoại,
Chuyện bi hài thời đại Ba Đ (3d)!
Sai lầm căn bản của Lê nin
(Tội đồ diệt chủng nửa hành tinh):
Trừ khử đối lập trong trứng nước,
Nên ông cũng sập bẫy chính mình!
“Đảng chủ” xuyên thế kỷ Lê Mao
Dối lừa đồng chí, bịp đồng bào.
Khoác áo dân, lên gân cách mạng,
Bỏ tù nhà nước, cướp ngôi cao.
Bảo rằng ngoài nhân dân, Tổ quốc,
“Đảng chủ” không có lợi ích nào!
Ai chạm chút móng tay quyền lực,
Liền cho đi bóc lịch nhà lao!
Một mình nắm giữ quyền đầy tớ,
Không cho phép ai được đỡ đần.
Vô cảm, trịch thượng và gàn dở,
Chuyên đè đầu, cưỡi cổ chủ nhân.
“Dân chủ” giãy mãi mà không chết,
“Đảng chủ” Đông Âu chết bất ngờ.
Hậu toàn trị Lê tàn Mao hết,
Thuyền ai còn trôi giữa cơn mơ?
Triết gia Ấn Độ Krishnamurti
Đã khẳng nhận sức sống diệu kỳ
Những sự kiện tạc vào lịch sử
Của một thời hưng thịnh, suy vi.
Không thể bưng bít, dìm sự kiện,
Qua lăng kính, cách nhìn chủ quan,
Cố nhào nặn, luận bình thiên kiến,
Xuyên tạc, bóp méo sự thật vàng.
Sự kiện sụp đổ tường Béc lanh,
Trường thành Xô viết vỡ tan tành.
Cả nhân loại giật mình thức tỉnh,
“Hội đồng lú lẫn” vẫn... loanh quanh?!
Di sản đỏ Mao Đặng Giang Hồ,
Đảng trị công thành triệu cốt khô.
Kim tam đại, Phi đel, Pol pot,
Những quái thai toàn trị khổng lồ!
Khi nền tảng đạo đức sụp đổ
Ngay dưới chân và xung quanh ta,
Cùng với trào lưu tư tưởng mở,
Đầu óc bắt đầu kịp nhận ra:
“Đảng chủ” là tai họa khủng khiếp
Ập lên đầu dân tộc Việt Nam.
Sáu thập niên tương tàn huynh đệ,
Bảy mươi năm ý thức hệ giam cầm!
Đất nước một trăm năm nhìn lại,
Bao giờ khốn khổ thế này chăng?
Loạn xã hội, ngoại xâm, nội gián,
Từ cội nguồn “đảng chủ” lai căng!
Ngàn năm minh triết vị nhân dân,
Khoan dung, bất khuất Lý, Lê, Trần...
Từ ngày “đảng chủ” thay quân chủ,
Mở kỷ nguyên quốc nhược dân bần!
Quân chủ giữ vẹn toàn đất nước,
Không nhường một tấc đất cho Tàu.
“Đảng chủ” đuổi sói ra cổng trước,
Rước voi giày mả tổ vườn sau.
Lỗi hệ thống là hệ thống lỗi
Sinh ra từ “quốc tội độc tài”.
“Đảng chủ” ngồi xổm trên Quốc hội,
Ăn mày quá khứ, nhốt tương lai!
Đảng – bốn phần trăm ngoài xã hội,
Trong Quốc hội chiếm chín phần mười.
Số còn lại cũng là “con rối”,
Để có năm trăm giống một người?
Đảng lãnh đạo cần trọng về chất,
Nói điều phải củ cải cũng nghe.
“Lấy thịt đè người” là hạ sách,
Dân ưu phiền, nhân loại cười chê!
(Các chính sách “đảng chủ” truyền thống
Sùng bạo chúa, coi rẻ mạng người.
Được làm vua, thua phải là giặc,
Bất khoan dung, đối nghịch đạo trời.
Những cái đầu biện chứng duy vật
Đã nhận chân lạc lối, sai đường.
Hãy dũng cảm nói lên sự thật,
Vượt qua sợ hãi để “hoàn lương”!)
Cạnh các vị Tâm, Tài, Trí, Dũng,
Quá nhiều dân biểu “vị thành niên”.
Chuyên nghe hóng, nói leo, học hớt,
Dạ vâng và “ngậm miệng ăn tiền”.
Dân biểu phải ngang tầm “tỉnh trưởng”,
Dám truy vấn “Tổng đốc”, “Thượng thư”.
Cán bộ sơ trung làm dân biểu,
Là đầu sai tung hứng, gật gù!
Hạ viện không cần số lượng lớn,
Một dân biểu – ba trăm ngàn dân.
Đều phải là chuyên nghiệp, chuyên trách,
Không ngồi hai ghế, đá hai sân.(1)
Thượng viện sáu mươi ba Nghị sĩ,
Chia đều sáu mươi ba tỉnh, thành.
Chính khách lớn ngang tầm Bộ trưởng,
Những hiền nhân, chí sĩ tài danh.
Dân biểu, Nghị sĩ có văn phòng,
Tổ chuyên gia, trợ lý tinh thông.
Triện tròn đỏ khắc danh dân biểu,
Ngân sách thường niên sáu tỷ đồng.(2)
Trưởng đoàn cũng chỉ là dân biểu,
Không được phép tự biện, tự biên
Thay mặt cho cả đoàn Nghị sĩ
Phát ngôn điều không được ủy quyền.
(Trưởng phó đoàn chỉ lo “tạp vụ”,
Không phải là “dân biểu cấp trên”.
Không lạm quyền “chế biến” tổng hợp
Ý kiến chung “Nghị sĩ đoàn viên”).
Dân biểu phải đọc tin “lề trái”,
Thấu lòng dân, đoán được thiên cơ.
Tham góp nhiều ý hay, điều phải,
Không cam phận dân biểu giả vờ!
Quốc hội không thể là “quốc lủi”,
Né tránh điều phải nói, cần làm.
Quốc hội không thể là “quốc trái”,
Nợ điều sai mà chẳng hề lầm!
Từng đoàn người dân oan ngoài phố
Bị kiêu binh xua đuổi, bạo hành.
Dân biểu làm Luật bên mâm cổ,
Dân khóc than, Quốc hội làm thinh?
Biển Đông vẫn ngày đêm dậy sóng,
Lãnh đạo vờ chưa tỉnh cơn mơ.
Quốc hội rình thông qua Luật Biển,
Rồi ngậm tăm cho tới bây giờ?!
Quốc hội “hèn” và “vô trách nhiệm”,
Ai giật dây điều khiển sau lưng?
Ủy ban Thường vụ chưa kiểm điểm,
Nghe giải trình Chủ tịch Sinh Hùng?
Quốc hội bàn sửa Luật Đất đai,
Sở hữu toàn dân một cái gai,
Còn vướng víu chưa đành gỡ bỏ,
Danh sách dân oan lại nối dài!
(Mác từng nói sức hút lợi nhuận
Khiến con người phải nổi máu tham.
Sẵn sàng chui vào giá treo cổ,
Nếu lãi suất hai trăm phần trăm!
Nay cướp đất bờ xôi ruộng mật,
Kiếm lợi cả ngàn, vạn phần trăm.
Tư bản đỏ thay vì treo cổ,
Dùng đô la mua dấu quan tham!)
Chấp nhận đất đai đa sở hữu,
Giảm cường hào, địa tặc, dân oan.
Sở hữu đất đa nguyên đa dạng
Như mọi sự đời trên thế gian!
Khi cần chuyển mục đích sử dụng,
Thực hiện luật trưng mua đất đai.
Tùy tiện áp đặt “thu hồi đất”,
Luật sai, sai sửa...vẫn sai dài!
Sở hữu đất đai: quan trọng thật!
Xét cho cùng, cũng chỉ tượng trưng.
Cốt lõi: thực quyền sử dụng đất,
Dân có bị áp dụng luật rừng?
Chế tài cứ “chung chung, ba phải”,
Tư bản đỏ ngoặc với quan tham.
“Đảng chủ” lách kiểu gì chẳng được,
Biết làm sai, chỉ giả vờ lầm.
Nếu chưa có nhà nước pháp quyền,
Pháp luật nằm dướí, Đảng ngồi trên.
Luật Đất đai dù sửa hay mấy,
Dân oan đến hẹn lại vùng lên!
Quốc hội – Quyền tối cao giám sát,
Cưỡi ô tô máy lạnh xem hoa.
Mê mải nghe “con khen mẹ hát”,
Bỏ ngoài tai ý kiến chuyên gia!?
Đại diện cho dân là Quốc hội
Và các cấp Hội đồng nhân dân.
Cam phận “Đảng hội”, “Hội đồng chuột”,
Khác nào những con nộm hình nhân!
(Nước ta lắm cử tri chuyên nghiệp,
Lại rất nhiều “Nghị sĩ” không chuyên.
Dân biểu - trên biểu sao nghe vậy,
Cử tri theo định hướng tuyên truyền.)
Nhiệm vụ của Văn phòng Quốc hội
Tổng hợp các ý kiến cử tri.
Mặt trận sao phải “xía” vào đó
Để “ăn phần giây máu” nâng bi?
Quốc hội là cơ quan quyền lực,
Được nuôi bằng tiền thuế của dân.
Đủ vị thế thực thi nhiệm vụ,
Cần chi Mặt trận chạy lăng xăng!(3)
Các Bộ không chủ biên Dự Luật,
Chính phủ lo hành pháp thâm chuyên.
Quốc hội tăng cường khâu lập pháp,
Dân biểu chuyên nghiệp và thực quyền.
Tạo môi trường Tam quyền phân lập,
Công vi thượng, pháp bất vị thân.
Tòa Bảo hiến, Hội đồng Hiến pháp,
Quyền tự do báo chí công dân.
(Các Bộ và Chính phủ soạn Luật,
Thường bị cài số tới số lùi.
Chừa kẽ hở xin – cho, múc – rót,
Khó soi tìm, bóc tách, phanh phui!)
Có rất nhiều Điều Luật vi hiến,
Quốc hội biết mà vẫn làm ngơ.
Lại “khua khoắng” sửa đổi Hiến pháp,
Có thật lòng hay chỉ giả vờ?
Thực trạng đó khiến dân suy nghĩ
Sửa Hiến pháp để siết chặt thêm
Nền chuyên chính Lê Mao toàn trị,
Vòng kim cô “nhất lập tam quyền”.
Nếu thực tâm sửa đổi Hiến pháp
Hòa nhập vào thế giới văn minh,
Sửa ngay các Điều Luật vi hiến:
Cấm tự do ngôn luân, biểu tình...
Hai chiếc bẫy lùa dân vào khám:
Điều Bảy chín, Tám tám mơ hồ,(4)
Mâu thuẫn Điều Sáu chín Hiến pháp,(5)
Biến người yêu nước thành tội đồ.
Tái khởi động bộ Luật về Hội,
Đảng chính trị là hội cấp cao.
Nhà nước hóa công an, quân đội,
“Đảng vi tối thượng” – chuyện “tầm phào”!
(Các đảng phái vũ trang tự phát
Lập quyền dân, phế bỏ ngai vàng.
Đều hợp nhất dưới cờ Tổ quốc,
Sau ngày mừng chiến thắng vinh quang.
Một số đảng không chịu giải giáp,
Như Hamas hay Hecbola...
[Lực lượng vũ trang bất hợp pháp],
Chính phủ yếu thế đành bỏ qua.
Không giao quân đội cho nhà nước,
Hậu khải hoàn cưỡng chiếm ngôi cao.
“Đảng chủ” ngồi xổm trên Tổ quốc,
Là loạn luân thảo khấu Lê Mao!
Mấy ông tướng dốt, tiến sĩ nát,
Văn nô, bồi bút viết tào lao.
Quân đội nằm trong tay “đảng chủ”:
Ăn cơm dân chống lại đồng bào.)
Luật hóa Điều Bốn Đảng lãnh đạo,
Đảng viên là công bộc âm thầm.
Loại bỏ cụm từ “Đảng, Nhà nước”
Trong câu văn lời thoại Việt Nam!
Đã từ lâu nhà thơ Việt Phương,
Giáo sư triết học Phạm Như Cương (6)
Đề nghị sớm luật hóa Điều Bốn,
Nhưng trung ương lúng túng, ngập ngừng.
Bởi tự thân Điều Bốn - mâu thuẫn (7)
Với rất nhiều Điều trong các Chương.(8)
Luật hóa - hoặc khó thành hiện thực,
Hoặc trò cười “đảng chủ” cởi truồng!
Bỏ Điều Bốn là nhổ cái gai,
Tháo gỡ nghẽn nút thắt cổ chai.
Đảng hồi sinh về với dân tộc,
Tránh xa đường tự sát độc tài!
Người cộng sản tự tin, khoáng đạt
Coi Điều Bốn là sỉ nhục mình.
Bản lĩnh, trí tuệ như người khác,
Sao phải bám vào “phao cứu sinh”!
Chính Điều Bốn đang hủy hoại Đảng,
Chưa có nó Đảng đã hư rồi.
Quyết giữ nó sẽ là quốc nạn,
Đảng càng nhanh mục nát mà thôi!
Còn luyến tiếc chi nữa Điều Bốn!
Tự nó là một khối u thừa.
Vốn là khối u... mê lành tính,
Đang chuyển sang ác tính từng giờ!
Nói bỏ Điều Bốn là tự sát,
Có nghĩa uy tín Đảng không còn!
Loại Điều Bốn – tôn trọng sự thật,
Đảng và dân gắn bó nhau hơn!
Chớ nghe đám “thầy dùi” lẩm cẩm,
Bày người lớn làm chuyện trẻ con.
“Cố đấm ăn xôi, xôi lại hẩm”,(9)
Cầm bằng cơm tẻ ghế khoai môn!
Thực sự vì nhân dân, Tổ quốc,
Bỏ Điều Bốn, Đảng vẫn “trường sinh”.
Không ngăn được thoái hóa biến chất,
Ôm Điều Bốn lĩnh “án tử hình”!
Cho nên Điều Bốn là vô nghĩa,
Giữ nó lại chỉ làm trò cười.
Thêm vết nhơ bôi vào lịch sử
Việt Nam, và cho cả loài người!
Điều Sáu cũng không giúp Liên Xô
Cản ngăn “đảng chủ” tới nhà mồ.
Chỉ có con đường đa nguyên hóa,
Cứu độc tài thoát khỏi tội đồ!
Đại suy thoái toàn trị cộng sản
Dạy ta bài “Đổi mới Tư duy”!
Chẳng ai đòi đa nguyên, đa đảng,
Đó chính là mệnh lệnh lương tri!
(Chế độ đa chính đảng Trung Quốc,
Cộng sản vẫn chèn ép, lấn sân.
Nhưng có thể coi là một bước
Trên con đường đa đảng canh tân!) (10)
“Đảng chủ” tự hào đã nghĩ ra
Tam đầu chế “toàn trị cộng hòa”:
“Đảng lãnh đạo, Nhà nước quản lý,
Nhân dân làm chủ” nước non ta.
Cái công thức áp đặt vô lối,
Không thấy đâu trên trái đất này.
Đảng lãnh đạo toàn diện, tuyệt đối,
Phạm sai lầm – xin lỗi, phủi tay!
Đảng đã vậy, Thủ tướng cũng thế,
Mọi việc “vua tập thể” cầm càng.
Thành công - cùng hoan ca vui vẻ,
Thất bại – cha chung... khóc cả làng!
Cài Tam đầu chế vào Điều Bốn
(Vẽ thêm rồng rắn, nối thêm chân),
Nhốt tự do vào nhà tù lớn,
Thành Hiến pháp “dân chủ triệu lần”?!
Ba mươi năm Điều Bốn chế ngự,
Hình ảnh Đảng ngày một nhạt nhòa.
Nên kết thúc “vai trò lịch sử”,
Mở đường các chính đảng thăng hoa!
Nếu Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng
Hỏi người đồng nhiệm Liên bang Nga,
Sẽ nghe Ziuganov báo động
Về tình trạng độc tài Đảng ta!
Ziuganov từng chồng Gorbachev,
Đối đầu với Boris Yeltsin.
Nay thành người cộng sản tử tế,
Biết nói câu đạt lý thấu tình:
Tài sản, quyền lực và chân lý,
“Đảng chủ” lũng đoạn bảy thập niên
Là nguyên nhân Liên Xô sụp đổ,(11)
Việt Nam mang gien độc di truyền!
Không sợ cách mạng Nhung hay Hoa,
Đảng biết điều dân sẽ ngợi ca.
Giữ Điều Bốn dân xa lánh Đảng,
Bỏ nó đi, tình nghĩa đậm đà.
Hiến pháp Cụ Hồ không Điều Bốn,
Đảng đi trước làng nước theo sau.
Phải chăng bây giờ Đảng hư đốn,
Cắm cài Điều Bốn hưởng sang giàu?
Các anh chị đảng viên tử tế!
Điều Bốn là thiển ý, ngu mưu.
“Tối kiến” và thiểu năng trí tuệ,
Biến dân thành “cháu thỏ con cừu”.
Đừng ảo tưởng giữ lại Điều Bốn,
Con cháu anh chị sẽ lên tiên!
Điều Bốn củng cố nhà tù lớn,
Giặc tim đen thẻ đỏ lộng quyền.
(Nếu thật lòng học tập Cụ Hồ,
“Tất cả vì độc lâp, tự do”.
Phải bàn xóa bỏ ngay Điều Bốn,
Giải tỏa vòng đảng trị kim cô!)
Hiến pháp là đứa con tinh thần,
Kết tinh trí tuệ của nhân dân.
Giao cho giới tinh hoa chấp bút,
Không đảng nào được phép lấn sân!
Đảng phải lãnh đạo, chỉ đạo chặt
Quá trình soạn thảo và thông qua.
Lãnh đạo không đồng nghĩa áp đặt
Bản Hiến pháp “đảng trị cộng hòa”!
Cần thành lập Ủy ban Lập hiến,(8)
Phân nửa là “Nghị sĩ đương triều”,
Hai lăm phần trăm người ngoài Đảng,
Mười phần trăm trí thức Việt kiều.
Quyền lập hiến cao hơn lập pháp,
Phải rạch ròi không thể à uôm.(8)
Giao Quốc hội “tự biên tự diễn”,
Chỉ là trò cơm nguội chấm cơm!
Hai phần ba Đại biểu Quốc Hội
Chấp thuận bản dự thảo trình ra,
Trước khi được toàn dân phúc quyết,
Hơn năm mươi phần trăm thông qua.
Tu hiến lần này là cuộc chiến
Đòi Đảng trả quyền lực cho dân!
Lãnh đạo né tránh, chưa tự nguyện,
Dù sửa hay viết lại, chẳng cần!
Tên “Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa”
Chuyển đổi thành “Dân chủ Cộng hòa”.
Quy Trí Dũng, khoan dung, hòa giải,
Nối vòng tay Quốc cộng, Quốc gia.
(Bộ gien độc Xã hội chủ nghĩa,
Bảy thập niên toàn trị Nga Xô.
Dân Chính Đảng hoàn hồn, hú vía,
Hai mốt năm chôn chặt đáy mồ!
“Đảng chủ” diệt các đảng đồng hành,
Tự xưng là “đạo đức, văn minh”.
“Gằn bó với dân như máu thịt”,
“Đảng tiền phong”, dù chỉ một mình!
Chẳng cần đua với “trung phong”, “hậu phong”,
Đảng khoan thai đi nước kiệu thong dong.
Một bước tiến, hai bước lùi,... tuột dốc,
Tự khen, tự sướng Đảng anh hùng!
Tiền thuế dân Đảng tiêu xả láng,
Nuôi bộ máy “đảng chủ” khổng lồ:
Trung ương, tỉnh, huyện đến chi bộ;
Hệ thống Đoàn, Hội cuội “bưng bô”.
Hiến pháp mới giao Đảng “tự túc,
Hội, Đoàn tự cân đối thu chi.(12)
Nhà nước giúp đất đai, bất động sản,
Chọn rượu mời, rượu phạt, rượu quy y?
Thế giới có “quân chủ lập hiến”,
“Dân chủ lập hiến” - đều rất hay!
Đại thảm họa “đảng chủ lập hiến”
Lê Mao toàn trị đã phơi bày!
(Độc tài nên ngu tối, lỗi lầm,
Hủy hoại nguồn nhân bảo tài tâm;
Đẩy nước nhà xuống hố cả nút,
Sống đời nô lệ điếc mù câm.)
Nay sọt rác bảo tàng nhân loại
Đã chôn sâu “đảng chủ Tháng Mười”.
Chín mươi lăm năm khúc quanh lịch sử
Ôm nỗi đau, nỗi nhục loài người!
“Đảng chủ lập hiến” phản phát triển,
Nửa hành tinh máu đổ xương rơi.
Với Việt Nam “dân chủ lập hiến”:
Hợp nhân tâm, địa lợi, thiên thời!
Sáu tiểu bang và hai thành phố,
Việt Nam là nhà nước liên bang.
Quản lý trực tiếp tám đầu mối,
Công viêc trung ương rất “nhẹ nhàng”.(13)
Không phải bận tâm lo sự vụ,
Tập trung vào kinh tế vĩ mô;
Bàn an ninh, quốc phòng, đối ngoại,
Trừ quan liêu, tham nhũng tội đồ.
(“Chăn dắt” sáu mươi ba tỉnh, thành phố,
Theo cơ chế tập trung, tập quyền.
Nạn quan liêu, tham ô, lãng phí
Thành “cao trào” là chuyện đương nhiên!)
Tập trung chống tham nhũng? - Lạc hướng!
Dồn sức “đánh” Thủ tướng? - Lạc đề!
Căn nguyên: ý thức hệ tư tưởng,
Phải đâu vì Tư S, Ba D?
“Thanh toán” vài cán bộ ăn bẩn,
Đảng sẽ trong sạch và mạnh lên?
Hay mượn cớ tiêu diệt đối thủ,
Tổng Bí thư thâu tóm độc quyền?
Đó chính là cách làm thiển cận,
Đã và đang “chuốc oán gây thù”.
Điều ông Trọng hoàn toàn không muốn,
Trót nghe lời “xúi bẩy” tham mưu!
Tái lập các Ban phò “đảng chủ”,
Thay Tam quyền phân lập văn minh.
Là bước đi sai lầm “đổi cũ”
Về thời kỳ “Đồ Đảng” Lê nin!
Ở các nước văn minh phát triển,
Cựu Chủ tịch Quốc hội như ông,
Làm Tổng Bí thư là xuống chức,
Nhưng nước ta luôn lội ngược dòng!?
Ông Trọng cần để lại dấu ấn,
Phế bỏ “đảng chủ” lập quyền dân.
Chưa vượt chính mình – còn lú lẫn,
Lạc vào mê hồn trận “ngu quân”.
“Đảng chủ” phải “chăm sóc” tham nhũng,
Bởi nó là nguồn lưc dưỡng nuôi.
Đánh tham nhũng chỉ là làm xiếc
Để loại trừ đối thủ mà thôi!
Chọn lũ mèo con ngoài “đường dây”,
Lập phương án đẹp, đánh cho hay.
Các ông ba mươi vồ lợn béo,
Hồ sơ đóng dấu mật chờ ngày!
Tranh quyền lực phải đặt ưu tiên
(Tranh ăn”, trước hết phải tranh quyền).
“Đảng chủ” mạt triều là như thế?!
Cháy nhà ra mặt... “đảng thiêng liêng”?!
Ngày nay siêu sức mạnh quyền, tiền
Đánh chết nhân nghĩa, diệt hồng, chuyên;
Nuôi dưỡng bầy sứ quân cát cứ
Ngay trong “sào huyệt” đảng cầm quyền!
Bệnh tình nguy cấp đến như vậy,
Nắm thuốc lá phê, tự phê bình,
Sao tẩm lại chia nhau cùng uống,
Có thể nào cứu được Đảng mình?
Thay đổi thể chế hay là chết,
Ông Trọng dường chưa tỉnh cơn mê.
Tân trang bộ đồ cổ chỉnh Đảng,
Ông Phiêu từng thất bại ê chề!
(Ông Phiêu nhượng đất, biển cho Tàu,
Vụ việc này hư thực ra sao?
Trung ương, Quốc hội đừng im lặng,
Công khai với đồng chí, đồng bào!)
Tự chỉnh đốn, càng chỉnh càng nát,
Ai một tay túm được tóc mình,
Nhấc người lên, chân không chạm đất?
Chỉ phép mầu phù thủy Lê nin!?
Đề nghị Trung ương khóa Mười một
Họp bàn phân tích rõ căn nguyên
Nghị quyết Sáu (lần Hai) chết yểu
Sau vài năm, không trống không kèn!(14)
Có phải “tân vương tân chính sách”,
Khả Phiêu đi, chỉnh Đảng cũng “hòa tan”?
Đức Mạnh tới, bày trò “học Bác”,
Đua nhau mang tiền tỉ hóa vàng!
Hay Nghị quyết chỉ giải phần ngọn,
“Đảng vì dân” gốc đã lụi tàn.
Đau lòng nhìn Đảng càng hư đốn,
Ăn trên ngồi trốc nhốt dân oan!
Ông Trọng tưởng “hiền” và “tốt bụng”,
Đang lừ lừ siết chặt kim cô.
Rao giảng những giáo điều xơ cứng,(15)
Hàng phục Tàu, bức hại Ki tô.(16)
Ông bác bỏ yêu sách Nguyễn Ái Quốc,
Thỉnh nguyện thư gửi hội nghị Versailles.(17)
Thiết lập hệ thống vòi bạch tuộc,
“Còn Đảng còn mình” trị thẳng tay!
Đừng đổ cho Tòa án, Công an,
Cũng không phải Ba Dũng, Tư Sang!
Việc đàn áp, bỏ tù vi hiến,
Tổng Bí thư chịu trách nhiệm hoàn toàn!
Không thể đổ cho Đinh Thế Huynh,
Phùng Quang Thanh hay Phạm bình Minh.
Mọi biểu hiện yếu mềm, khuất phục,
Trách nhiệm ông phải nhận về mình!
Hình ảnh Đảng, Tổng Bí thư hung bạo,
Tự đánh rơi mặt nạ “mẹ hiền”.
“Vua tập thể” bàng hoàng, lơ láo,
Con tin ý thức hệ gông xiềng?!
Ông vận động gạt bỏ Ba Dũng,
Một vị lão thành phản ứng ngay:
Nếu kỷ luật? – Trước tiên: Tổng Trọng,
Không phải là Ba Dũng hôm nay!
Cùng là thành viên Bộ Chính trị,
Ông rình lật cánh đánh phủ đầu!
Nên chăng tách ra thành hai đảng,
Công khai, bình đẳng cạnh tranh nhau!
(Một đảng to luôn mất đoàn kết,
Cưỡi đầu dân, đấm đá... húc nhau.
Nhiều đảng nhỏ theo nhóm lợi ích,(18)
Chung tay xây nước mạnh dân giàu.)
Ông “hồn nhiên” nghe lời “xui dại”,
Đánh Ba Dũng: “cốc mò cò xơi”.
Tiếp theo, ông là người bị loại,
Bẻ đũa, phải bẻ từng chiếc rời!
Ông nghĩ mang Ba Dũng “tế thần”
Để Đảng tiếp tục đè đầu dân,
Là tính toán sai lầm chiến lược,
Nước cờ tàn “đảng chủ” di căn?
Từ khi ông làm Tổng Bí thơ,
Vì những lý do rất vu vơ,
Bắt nhốt mấy chục người yêu nước?
Lụt dân oan “tức nước vỡ bờ”!?
Còn hơn ba năm ngồi nhiệm sở,
Ông định bỏ tù thêm mấy ngàn?
Có nên cho mở trang sổ đỏ,
Ghi chiến công “bốn tốt, chữ vàng”?
Ông có nghĩ phải sống giằn vặt
Những tháng năm khi đã về vườn.
Những giáo điều, sai lầm, tội ác,
Trước khi tìm đến gặp Diêm vương?
Nếu cho rằng mình uyển chuyển, khôn ngoan,
(Đừng hiểu nhầm khuất phục, đầu hàng!)
Hãy báo cáo ra Bộ chính trị,
Trung ương và Quốc hội luận bàn!
Họp xong thông báo cho dân biết,
Như Cụ Hồ ngày xưa đã làm:
Hồ Chí Minh này không phản quốc,
Xin đồng bào đồng chí yên tâm!
Chuẩn bị cho “Hội nghị Diên Hồng”,
Bàn quốc phòng, kinh tế... Biển Đông.
Không phải cực đoan “hòa” hay “chiến”,
Đường lối chung trên dưới một lòng!
Không thể điều hành trong bóng tối
Những công việc trọng đại nước nhà!
Gây ra bao sai lầm, tội lỗi,
Hại người yêu nước mấy năm qua!
Tìm bọn “cõng rắn cắn gà nhà”,(19)
Đưa chúng ra xét xử tại tòa.
Bắn súng không nên phải đền đạn,
Dân chờ xem thái độ Đảng ta!
Hãy nhét từng chữ vào đầu chúng:
“Diệt hết thỏ giết bỏ chó săn”
Lúc đó mới ngộ ra, e quá muộn,
Ngay bây giờ nên sám hối, ăn năn!
Tập Cận Bình là người “biết điều”,
Nhưng cũng chịu sức ép rất nhiều.
Không tương kế chớp thời cơ mới,
Trượt dài vết xe đổ Mạnh Phiêu!
Ông Tập nhờ rèn luyện trưởng thành
Thấm nhuần sâu sắc tính nhân văn.
Nhưng chủ nghĩa bành trướng Đại Hán
Luôn cản đường Trung Quốc cách tân!
Đại Hán mưu dùng ý thức hệ
Sáp nhập Lạc Việt vào Trung Hoa.
Cục Tình báo Hoa Nam cắm rễ,
Tung hoành hơn bảy thập niên qua!
Thả bầy săn sắt bắt cá rô,
Lừa Linh, Mười vào rọ Thành Đô.
Đồng, Kiệt kịp nhìn ra sự thật,
Trước khi đi tìm gặp cụ Hồ.
Ông Tập hiểu “đảng chủ” Bắc Kinh,
Gã “ăn cháo đái bát” nhất hành tinh!
Đang ấp ủ sửa sai, cải cách,
Bá quyền thành nước lớn văn minh.(20)
Chúc ông Tập vượt qua ghềnh thác,
Lái con thuyền cải cách Trung Hoa.
Đối nội, đối ngoại đều thành đạt,
Gặp thiên thời, địa lợi, nhân hòa!
Nếu Việt Nam vẫn đớn hèn, bạc nhược,
Vẫn cúi luồn, dại chợ khôn nhà;
Ông Tập, lãnh đạo mới Trung Quốc
Không thể giúp được gì cho ta!
Việt Nam còn “ngu lâu dốt bền”,
Vẫn hèn với giặc, ác với dân,
Bắc Kinh dẫu chân tình “Bốn tốt”,
Điên gì không đạp giậu lấn sân?
Nếu chỉ đánh võ mồm phản đối
Ở các cấp ngoại giao song phương,
Không kiện Bắc Kinh ra thế giới,
“Ngu” nào còn có thể “ngu” hơn?
Xưa sứ thần công du Trung Quốc,
Những anh tài túc trí, cao mưu.
Nay Xuân Sơn, Bình Quân, Chí Vịnh...
Những đầu sai “cháu thỏ, con cừu”!
Óc thông thái cũng thành “bã đậu”,
Bởi chỉ làm con rối ngoại giao.
Dám ứng biến thông minh sáng tạo,
Sứ thần bị sứt trán u đầu!
Đó là lỗi “tập trung đảng chủ”,
Lỡ thời cơ, nối tiếp sai lầm.
Dẫu Linh, Mười, Phiêu hay Mạnh, Trọng,
Chạy một vòng về vạch số âm!
(Đã lao vào vòng xoáy “đảng chủ”
Khó trở về tìm lại chính mình.
Lầm lỗi không biết dừng, biết đủ,
Hoăc nát nghiền trong cối xay Lê nin!)
Mong chờ một nhà nước pháp trị,
Sợi chỉ đỏ phân lập tứ quyền.(21)
Là lòng dân, cũng là thiên ý,
Nhưng vẫn là mơ ước hão huyền!
“Cộng đồng” chứ không phải “cộng sản”,
Xưa người Tàu đã trót dịch nhầm.
Ta cóp nhặt nguyên văn chữ Hán
Thành từ Việt ngữ ngót trăm năm!
Cái tên “cộng sản” đã lỗi thời,
Nghe dân tình ngao ngán lắm rồi!
Nên trở về với “Đảng Lao động”,
Không vấn vương mùi vị tanh hôi!
Lúc Đảng ngót năm nghìn đảng viên,
Hô một tiếng cả nước theo liền!
Nay độc chiếm ngai vàng, xã tắc,
Xây nhà tù lớn, siết gông xiềng (!?)
Chẳng có ai đủ sức phỉ báng,
Làm suy sụp “đảng chủ” ngày nay
Bằng “các nhóm lợi ích cộng sản”
Trát trấu bôi tro chế độ này!
Có nghe thiên hạ chửi: cộng sản
Là cộng tài sản của nhân dân.
Biến thành vốn “quan tham cách mạng”,
Kinh doanh bán Tổ quốc ăn dần?
Đã đến lúc đổi tên, thay máu,
Đảng cách tân, làm lại từ đầu!
Cái tên vàng một thời tranh đấu,
Bị thị trường khai tử từ lâu!
Có mấy người cộng sản chân chính
Thấm nỗi đau giằng xé tâm can
Hòa giải và hòa hợp dân tộc,
Đảng còn mắc nợ lớn nhân dân?
Đâu phải ngồi ở thế thượng phong
Ban ơn hòa giải chủ nhân ông,
Cao ngạo Mác Lê Mao vô địch,
Vênh vang bên thắng cuộc anh hùng!
Ai chấp nhận kiểu hòa giải vô lối:
Nối “khúc ruột ngàn dặm” gặm đô la.
Đồng bào thương phế binh nghèo quốc nội,
Vẫn là... “lính ngụy” như... Ngụy văn Thà!?(22)
Hòa giải – biêt cúi đầu xin lỗi,
Hòa hợp – biết chia sẻ nỗi niềm.
Không phân biệt Quốc gia Quốc cộng,
Đều chung dòng máu mủ Rồng Tiên!
Diễn biến hòa bình, tại sao không?
Có thể tắm hai lần trên một dòng sông? (23)
Cuồn cuộn chảy dòng đời hối hả,
Đổi thay, diễn biến để thành công.
Chỉ khi đối mặt với xâm lăng,
Mới cần tới Đống Đa, Bạch Đằng.
Mọi chuyển giao quyền lực quốc nội,
Hòa bình là phương thức nhân văn.(24)
Học thuyết dùng bạo lực, khủng bố
Cướp chính quyền, và củng cố, bảo trì.
Là tà đạo Lê Mao man rợ,
Bắt nguồn từ chủ nghĩa Blanqui.(25)
Tín đồ duy bạo lực Lê nin
Vì sao sợ diễn biến hòa bình,
Đấu tranh bất bạo động, hợp pháp,
Phát tờ rơi, diễn thuyết, biểu tình?
Bởi tự thấy không còn chính nghĩa,
Mặt nạ rơi, lộ diện gian hùng,
Sợ khúc hát hay, lời nói phải
Thổi bùng lên ngọn lửa cộng đồng!
Diễn biến bạo lực là hạ sách,
Lấy oán trả oán, oán chất chồng.
Bạo lực gây vô vàn tội ác,
Di lụy ngàn năm chẳng rửa xong.
Diễn biến hòa bình là tuyệt sách,
Tự do ngôn luận diệt bầy sâu.
Tự do báo chí trừ tham nhũng,
Lập quyền dân, hội nhập toàn cầu.
Đừng ngụy biện lý do khác biệt
Giữa hai nền văn hóa Tây Đông,
Nên không thể “sao chép máy móc”,
Quyết “ngu trung toàn trị đến cùng”!
“Trò mèo” tư bản đỏ hoang dã
Sao Việt Nam lại học rất nhanh?
Còn văn minh “Tam quyền phân lập”
Cứ vòng vo tự diễn, độc hành?
Hãy nghiên cứu mô hình nhà nước
Của Việt Nam Cộng hòa trước đây,
Vị trí và vai trò Quốc hội
Nhiều điều còn học được hôm nay!
(Tỉnh trưởng bắt nhốt người cộng sản,
Dân biểu yêu cầu phải thả ngay!
Thiếu căn cứ, bằng chứng ihuyết phục,
Tỉnh trưởng đành “quy hàng”, bó tay!)
Có cơ quan Quốc hội như thế,
Thực quyền, thực lực, vị nhân dân.
Không Chính phủ nào dám qua mặt,
Đảng phái nào chèn ép, lấn sân!
Bao giờ Quốc hội được cởi trói,
Đất nước mùa xuân mới bắt đầu.
Cương lĩnh Mười một (2011) chưa giải tỏa,
Việt Nam còn “đổi cũ” dài lâu!
Đất nước vẫn chưa qua vận hạn,
Người dại khôn ẩn tích nơi đâu?
Trông nhan nhản một bầy khôn dại,
Phường túi cơm giá áo hoạt đầu!
Hiến pháp mới đại quy trí dũng
Trừ tà quyền, băng đảng, ma phi-a.
Nối vòng tay Quốc gia Quốc cộng,
Xây Liên bang Dân chủ Cộng hòa.
Trên tinh thần đó sửa Hiến pháp,
Năm trăm ngày dự thảo thông qua.
Hai trăm ngày toàn dân phúc quyết,
Hiến pháp Hai mười lăm (2015) nở hoa!
Theo lộ trình “dục tốc bất đạt”
Và quan điểm bảo thủ hiện nay,
Lịch sử sẽ vứt vào sọt rác
Hiến pháp Hai mười ba (2013) giả cầy.
Bởi nó được sửa theo định hướng
Siết độc tài “đảng chủ” Lê Mao.
Một màn ảo thuật chính trị lớn,
Tiếp tục nhốt dân vào đại lao!?
Sự thật luôn vẫn là sự thật,
Né tránh nên cứ phải vòng vo!
Nắm quy luật, làm theo quy luật,(26)
Vượt chính mình, tìm thấy tự do!
Sự thật là cây kim sắc nhon,
Dấu sâu trong bọc vẫn lòi ra!
Bưng bít sự thật là phản động,
Tương tàn huynh đệ dựng can qua.
Nói sự thật không phải cực đoan,
“Ác ý” phủ định “quá khứ vàng”.
Mà góp phần nhận chân lịch sử,
Trả lại công bằng cho thế gian!
Dẫu gắn một phần đời vào quá khứ,
Dám đối mặt với tội ác, sai lầm!
Chưa trả sự thật cho lịch sử,
Nỗi đau còn giằng xé lương tâm!
Độc tài đảng, cá nhân, quân phiệt
Sợ sự thật như cú sợ mặt trời.
Sự thật không chống đối ai hết,
Chỉ vạch trần dối trá mà thôi!
Quốc hội không nhìn thẳng sự thật,
Hội nhập vào thế giới văn minh;
Khai dân chủ, tứ quyền phân lập,(21)
Chẳng qua là “Quốc cuội bù nhìn”!
Đôi lời tâm huyết gửi Quốc Hội,
Mong cơ quan quyền lực tối cao
Giã từ phận chậu hoa chim cảnh,
Về với dân, đồng chí, đồng bào!
Tháng 12/2012
TS Trần Nhơn
___________________________________
Tác giả gửi trực tiếp đến VANGANH.INFO
Tiến sĩ Trần Nhơn. Photo RFA |
(2) Đại thể là như vậy, dành cho chi phí thường xuyên, không kể kinh phí cho các dự án luật và dự án khác có liên quan.
(3) Nếu Mặt trận có một Bản Tổng hợp các ý kiến cử tri do cơ quan mình thực hiện thì chuyển tài liệu đó báo cáo đến UBTV Quốc hội, và có thể có cuộc làm việc trực tiếp trình bày thêm với UBTV Quốc hội (hoặc VP Quốc hội). VP Quốc hội (hoặc Ban Dân nguyện) chịu trách nhiệm tổng hợp chung và báo cáo tại kỳ họp Quốc hội.
(4) Điều 79 (Bộ luật Hình sự): Tội hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân.
Người nào hoạt động thành lập hoặc tham gia tổ chức nhằm lật đổ chính quyền nhân dân, thì bị phạt như sau:
- Người tổ chức, người xúi giục, người hoạt động đắc lực hoặc gây hậu quả nghiêm trọng, thì bị phạt tù từ mười hai năm đến hai mươi năm, tù chung thân hoặc tử hình.
- Người đồng phạm khác thì bị phạt tù từ năm năm đến mười lăm năm.
Điều 88 (Bộ luật Hình sự): Tội tuyên truyền chống phá Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam.
- Người nào có một trong những hành vi sau đây nhằm chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, thì bị phạt tù từ ba năm đến mười hai năm:
a) Tuyên truyền xuyên tạc, phỉ báng chính quyền nhân dân;
b) Tuyên truyền những luận điệu chiến tranh tâm lý, phao tin bịa đặt, gây hoang mang trong nhân dân;
c) Làm ra, tàng trữ, lưu hành các tài liệu, văn hoá phẩm có nội dung chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam.
- Phạm tội trong trường hợp đặc biệt nghiêm trọng thì bị phạt tù từ mười năm đến hai mươi năm.
Hai Điều 79 và 88 của Bộ Luật Hình sự đều vi hiến (đối chiếu với Điều 69 của HP 1992, trích dẫn ở chú thích số 5 dưới đây).
(5) Điều 69 (HP 1992): Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí; có quyền được thông tin; có quyền hội họp, lập hội, biểu tình theo quy định của pháp luật.
(6) Ông Đặng Quốc Bảo, tác giả, và nhiêu ký giả, thức giả khác.
(7) Nếu không muốn nói là “phủ định” (có thể dùng từ “phủ định” thay cho từ “mâu thuẫn”).
(8) Tham khảo bài viết “Sửa đổi Hiến Pháp như thế nào? – Vì sao phải hủy bỏ điều 4?” của TS Nguyễn Thanh Giang trên Bán nguyệt san Tổ Quốc số 149 (1/1/2013)
(9) Thơ Hồ xuâng Hương: “Cố đấm ăn xôi, xôi lại hẩm/Cầm bằng làm mướn, mướn không công”.
(10) Một vài thông tin về chế độ đa đảng ở Trung Quốc.
Ngày 15 tháng 11 năm 2007, Văn phòng Thông tin Quốc vụ viện Trung Quốc phát hành sách trắng về chế độ chính đảng ở Trung Quốc. Chế độ chính đảng được đề câp trong sách này là chế độ hợp tác đa đảng và hiệp thương chính trị dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Trong phần mở đầu, sách trắng viện dẫn một điều khoản của Hiến pháp hiện nay của Trung Quốc viết rằng: "Chế độ đa đảng hợp tác và tham khảo chính trị lẫn nhau dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản sẽ tiếp tục và phát huy cao độ trong tương lai" (The multi-party cooperation and political consultation system under the leadership of the communist Party of China shall continue exist and develop for a long time to come).
Ngoài Đảng Cộng sản là Đảng giữ vai trò lãnh đạo, các đảng dân chủ khác gồm 8 Đảng được liệt kê trong phần mở đầu của sách trắng như sau:
1/ Ủy ban Cách mạng Trung Quốc Quốc dân đảng (Revolutionary Committee of the Chinese Kuomintang)
2/ Liên minh Dân chủ Trung Quốc (China Democratic League)
3/ Hiệp hội Quốc gia Xây dựng Dân chủ Trung Quốc (China National Democratic Construction Association)
4/ Hiệp hội Xiển dương Dân chủ Trung Quốc (China Association for Promoting Democracy)
5/ Đảng Công Nông Dân chủ Trung Quốc (Chinese Peasants and Workers Democratic Party)
6/ Đảng Zhi Gong Trung Quốc (Chinese Zhi Gong Dang)
7/ Hội Jiu San (Jiu San Society)
8/ Liên minh Tự trị Dân chủ Đài Loan (Taiwan democratic Self-Government League)
Sách trắng gồm 7 chương (ngoài phần mở đầu):
Chương I. Một sự lựa chọn không tránh được của xã hội Trung Quốc.
Chương II. Hệ thống chính trị căn bản của Trung Quốc.
Chương III. Các mặt nổi bật của nền dân chủ xã hội (Socialist Democracy).
Chương IV. Tham khảo chính trị trong một hệ thống chính trị đa đảng.
Chương V. Hệ thống chính trị đa đảng và sụ xây dựng quyền lực nhà nước.
Chương VI. Hệ thống chính trị đa đảng và hội nghị tư vấn chính trị của nhân dân Trung Quốc.
Chương VII. Hệ thống đa đảng hợp tác nhau và sự canh tân đất nước.
(Nguồn: Bách khoa toàn thư mở Wikipedia)
Hệ thống chính trị đa đảng ở Trung Quốc tuy còn nhiều mặt hạn chế (Đảng Cộng sản khống chế, chèn ép các Đảng khác), nhưng dù sao Nhà nước TQ đã viết thành sách trắng, công bố cho cả nước và toàn thế giới biết. Nếu Việt Nam chúng ta chịu khó nghiên cứu, học hỏi và thực tâm làm (ít nhất) được như vậy, chăc chắn sẽ nhận được sự đồng thuận trong xã hội.
Sau khi nhận nhiệm vụ Tổng Bí thư Đảng Cộng sản TQ (tại Đại hội 18, tháng 11/2012), Tập Cận Bình đã gặp gỡ với đại diện tám đảng chính trị dân chủ trong nước. Ông Tập đã lắng nghe hết các đề nghị về các vấn đề chủ yếu như cải thiện điều kiện lao động và cải cách kinh tế ở Trung Quốc. Ông cam kết rằng ĐCS TQ sẽ cải thiện hệ thống hợp tác đa đảng và hiệp thương chính trị.
Theo các thông tin của "Tân Hoa Xã", vào cuối năm 2011, số đảng viên của tám đảng Trung Quốc là 800 nghìn người.
(11) Đương kim Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Liên bang Nga (từ năm 1993) Gennady Ziuganov đã tổng kết bài học cô đọng, rất sâu sắc: “Nguyên nhân cơ bản khiến Liên Xô và Đảng cộng sản sụp đổ là sự lũng đoạn đối với tài sản, quyền lực và chân lý”. G. Ziuganov không đổ tội cho âm mưu diễn biến hòa bình hay thế lực thù địch nào cả. Sự sụp đổ của Liên Xô và hệ thống XHCN hiện thực hoàn toàn do chính sai lầm chủ quan của chế độ gây nên! Đó là hậu quả tất yếu của thể chế độc tài đảng trị đã “lũng đoạn đối với tài sản, quyền lực và chân lý” (nên đã giết chết niềm tin của nhân dân!), như G. Ziuganov khẳng nhận. Cho nên đa nguyên, đa đảng (thành tựu văn minh nhân loại) là giải pháp (không phải là mục tiêu) vàng, khả dĩ cứu các cá nhân và tập đoàn độc tài khỏi bị chui vào ống cống như Gaddafi hoặc khỏi phải dựa cột ở pháp trường như Ceausescu. Không ai đòi đa nguyên đa đảng cả. Đó là mệnh lệnh của lương tri thời đại, là lối thoát của “đảng chủ” độc tài!
(12) Tháng 1/2007, tác giả đã gửi đến nhà chức trách và cơ quan hữu quan bản kiến nghị “Đổi mới hệ thống chính trị - Cơ sở lý luận, bức xúc cuộc sống và lộ trình khả thi”, trong đó có kiền nghị về việc “cơ quan chuyên trách Đảng tiến tới tự lo trang trải kinh phi từ ngày 1/1/2011”, tức là 4 năm sau ngày bản kiến nghị dược gửi (tháng 1/2007) đến các cơ quan hữu quan.(lộ trình chuẩn bị với thời gian 3 năm rưỡi). Trong đó bắt đầu với việc giảm biên chế cán bộ chuyên trách đảng toàn quốc xuống còn 2500 người (trung ương: 262; tỉnh, TP trực thuộc: 896; huyện, thị xã: 1342; xã, phường, thị trấn: 0) vào cuối năm 2008. Và kiến nghị cán bộ chuyên trách đảng không phải là công chức. Công chức là cán bộ cơ quan công quyền. Đảng là tổ chức tự nguyện, tổ chức chính trị. Sửa lại các Luật, Pháp lệnh có liên quan cho phù hợp.
(13) Cũng trong bản kiến nghị “Đổi mới hệ thống chính trị - Cơ sở lý luận, bức xúc cuộc sống và lộ trình khả thi”, có đề xuất mô hình Liên bang Việt Nam Dân chủ Cộng hòa gồm 2 thành phố lớn trực thuộc trung ương (TP Hà Nội, TP Hồ Chí Minh) và 6 tiểu bang:
Tiểu bang 1 gồm 15 tỉnh (Lào Cai, Yên Bái, Cao Bằng, Bắc Cạn, Thái Nguyên, Hà Giang, Tuyên Quang, Phú Thọ, Vĩnh Phúc, Lạng Sơn, Bắc Giang, Bắc Ninh, Quảng Ninh, Hải Dương, Hưng Yên,). Diện tích: 69.575,1 km2. Dân số: 14.371.200 người.
Tiểu bang 2 gồm 9 tỉnh (Điện Biên, Lai Châu, Sơn la, Hòa Bình, Hà Nam, Nam Định, Ninh Bình, Hải Phòng, Thái Bình). Diện tích: 44.992,9 km2. Dân số: 12.176.900 người.
Tiểu bang 3 gồm 6 tỉnh (Thanh Hóa, Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị, Thừa Thiên – Huế). Diện tích: 51.174 km2. Dân số: 10.602.000 người.
Tiểu bang 4 gồm 9 tỉnh, thành phố (TP Đà Nẵng, Quảng Nam, Quảng Ngãi, Kon tum, Bình Định, Gia Lai, Phú Yên, Khánh Hòa, Đak Lắc). Diện tích: 73.203,1 km2. Dân số: 10.250.200 người.
Tiểu bang 5 gồm 9 tỉnh (Ninh Thuận, Bình Thuận, Đak Nông, Lâm Đồng, Bình Phước, Bình Dương, Đồng Nai, Tây Ninh, Bà Rịa – Vũng Tàu). Diện tích: 49.265,5 km2. Dân số: 9.127.500 người.
Tiểu bang 6 gồm 13 tỉnh, thành phố (Long An, Đồng Tháp, An Giang, Tiền Giang, Hậu Giang, Vĩnh Long, Trà Vinh, Bến Tre, TP Cần Thơ, Sóc Trăng, Kiên Giang, Bạc Liêu, Cà Mau) ). Diện tích: 39.668,9 km2. Dân số: 17.267.400 người.
(14) Nghị quyết 6 (lần 2) khóa VIII “Về một số vấn đề cơ bản và cấp bách trong công tác xây dựng Đảng hiện nay” thông qua tháng 2/1999, tổ chức triển khai rầm rộ tháng 5/1999 (nhân dip kỷ niệm sinh nhật Chủ tịch Hồ Chí Minh lần thứ 109).
(15) Dấu ấn Nguyễn Phú Trọng tại Cu ba (trường Đảng Cao cấp Nico Lopez.): “Những thành tựu đổi mới tại Việt Nam đã chứng minh rằng, phát triển theo định hướng xã hội chủ nghĩa không những có hiệu quả tích cực về kinh tế mà còn giải quyết được các vấn đề xã hội tốt hơn nhiều so với các nước tư bản chủ nghĩa có cùng mức phát triển kinh tế...” (tháng 4/2012).
(16) Và tín đồ các tôn giáo khác.
(17) “Yêu sách của nhân dân An Nam”, còn gọi là “Thỉnh nguyện thư của dân tộc An Nam”, là bản yêu sách được gửi ngày 19 tháng 6 năm 1919, của Hội những người An Nam yêu nước, gồm tám điểm được viết bằng tiếng Pháp, được ký bằng cái tên chung là "Nguyễn Ái Quốc" và gửi tới Hội nghị Hòa bình Versailles.
Bản yêu sách gồm 8 điểm:
• Tổng ân xá tất cả những người bản xứ bị án tù chính trị.
• Cải cách nền pháp lí Đông Dương bằng cách để người bản xứ cũng được quyền hưởng những bảo đảm pháp lí như người châu Âu. Xóa bỏ hoàn toàn những tòa án đặc biệt dùng làm công cụ để khủng bố và áp bức bộ phận trung thực nhất trong nhân dân An Nam.
• Tự do báo chí và tự do ngôn luận.
• Tự do lập hội và hội họp.
• Tự do cư trú ở nước ngoài và tự do xuất dương.
• Tự do họp tập, thành lập các trường kĩ thuật tại tất cả các tỉnh cho người bản xứ.
• Thay chế độ ra các sắc lệnh bằng chế độ ra các đạo luật.
• Có đại biểu thường trực của người bản xứ do người bản xứ bầu ra tại Nghị viện Pháp để giúp cho Nghị viện biết được nguyện vọng của người bản xứ.
(18) Nhóm lợi ích theo nghĩa lành mạnh.
(19) “Xuất hiện những người có tư tưởng xa lạ, chỉ luôn luôn rình rập mọi sơ hở để chống đối, để “chọc gậy bánh xe”, thậm chí để “cõng rắn cắn gà nhà”...” (trích trong bài viết “Phải biết hỗ thẹn với tiền nhân” của Chủ tịch nước Trương Tấn Sang, đăng trên báo Tuổi Trẻ nhân ngày 2/9/2012).
(20) Đối với Tổng Bí thư Tập Cận Bình, thách thức/cơ hội = 50/50. Ông Tập có thể vượt qua thử thách một cách ngoạn mục. Có thể vẫn tiếp tục lao theo vết xe đổ Đại Hán toàn trị bá quyền. Cũng có thể bị “nghiền nát” (nhưng không uổng phí) vì những đóng góp to lớn cho một Trung Quốc tương lai: văn minh, hiện đai, được cả loài người ngưỡng mộ.
(21) Tứ quyền phân lập: Tam quyền phân lập và quyền tự do báo chí.
(22) Ngụy Văn Thà (1943 - 1974): Thiếu tá Hải quân Việt Nam Cộng Hòa, Thuyền trưởng hộ tống hạm Nhựt Tảo HQ-10, hy sinh anh dũng (cùng với 73 chiến sĩ khác) trong trận hải chiến Hoàng Sa ngày 19 tháng 1 năm 1974 chống quân xâm lược Tàu Mao, và được truy phong hàm Trung tá Hải quân.
(23) Dưới con mắt của Heraclitus, triết gia Hy Lạp (~ 535 TCN – 475 TCN), mọi sự vật trong thế giới của chúng ta luôn luôn thay đổi, vận động, phát triển không ngừng. Thế giới như một dòng chảy, cứ trôi đi mãi. Từ đó, ông đưa ra luận điểm nổi tiếng: “Không ai có thể tắm hai lần trên cùng một dòng sông”. Không có gì thường xuyên biến đổi như một dòng sông nhưng cũng không có gì ổn định như dòng sông. Bởi khi nó vận động cũng là khi nó đứng im. Nói cách khác, tính biến đổi của dòng sông không loại trừ sự đứng im, tức là cái mà nhờ đó dòng sông là xác định, ổn định và bất biến.
(24) Mahatma Gandhi (1869 - 1948) và Phan Chu Trinh (1872 - 1926) cho rằng: Kể cả với xâm lăng ngoại bang, cũng nên tận dụng phương thức phi bạo lực. Và M. Gandhi đã thành công rực rỡ trong đường lối bất bạo động dẫn dắt nhân dân Ấn Độ giành đốc lập cho nước nhà từ tay thực dân Anh (1947). Ngày sinh của ông, 2 tháng 10, là ngày lễ quốc gia của Ấn Độ. Năm 2007, Liên Hiệp Quốc ra nghị quyết lấy ngày 2 tháng 10 là Ngày Quốc tế Bất Bạo động.
(25) Chủ nghĩa Lenin là sự kế thừa và phát triển chủ nghĩa Blanqui. L.A Blanqui (1805- 1881) là người lãnh đạo tổ chức bí mật Pháp thế kỷ 19, thuộc phái bạo lực trong Quốc tế 1, lãnh tụ quân sự của Công xã Paris. Chủ nghĩa Blanqui tin chắc rằng bất kể sự phát triển của lực lượng sản xuất ở vào trình độ nào, chỉ dựa vào cách mạng bạo lực là có thể sáng tạo một thế giới mới không có bóc lột và áp bức. Ăng-ghen những năm cuối đời đã chán ngấy chủ nghĩa Blanqui. Ông nói:
“Do Blanqui tưởng tượng mọi cuộc cách mạng đều là những biến đổi đột ngột do số ít nhà cách mạng thực hiện, tự nhiên cũng nảy sinh tính tất yếu thực hiện chuyên chính sau khi khởi nghĩa thành công, đương nhiên, đây không phải là nền chuyên chính của toàn bộ giai cấp cách mạng tức giai cấp vô sản mà là chuyên chính của số ít người thực hiện biến đổi ấy, mà số người này lại phục tùng chuyên chính của một người hoặc vài người. (Toàn tập Mác-Ăng-ghen, quyển 18, trang 580-581).
Nguồn: Mao Trạch Đông Ngàn năm công tội (Lời kết)
(26) NQ Đại hội VI
Hồ Gươm gửi hôm Thứ Tư, 30/01/2013
Không có nhận xét nào