Header Ads

  • Tin Mới Nhất

    Thâm nhập 'bar ôm' Nhật giữa lòng Hà Nội

    20h tối, những cô gái chân dài thườn thượt, váy áo xúng xính, mặt hoa da phấn của các quán trà Nhật lại xếp hàng đứng chào mời khách dọc đường Kim Mã.

    Kỳ 1: Tôi đi làm gái “tay vịn”

    Tại nơi này, hàng loạt các quán bar - karaoke treo biển tiếng Nhật kề nhau san sát. Đặc điểm chung của các quán bar này là tận dụng hình thức “chân dài ôm” triệt để nhằm mục đích câu khách.

    Tuyển dụng gái… ôm

    Các cô gái ở quán bar.
    Trên các trang tuyển dụng nhan nhản những dòng chữ tuyển nhân viên nữ lễ tân cho nhà hàng trà đạo Nhật với mức lương vô cùng hấp dẫn. Nhưng trên thực tế, những địa điểm này lại mang hình thức là quán karaoke “tay vịn” dành cho khách Nhật Bản, họa hoằn mới có khách Việt Nam hoặc Tây Âu bén mảng tới.

    “Công ty chúng tôi luôn có nhu cầu tuyển dụng, hãy liên hệ với chúng tôi ngay” - dòng chữ thường thấy sau những lời quảng cáo hoa mĩ trên mạng thu hút rất nhiều cô gái trẻ. Tuyển dụng không ngừng nghỉ vì nhân viên mới đến và đi cũng rất nhanh. Rất ít người đến tuyển dụng mà bám trụ lại được chốn hoa lâu sặc mùi son phấn này.Đúng 19 giờ tối hôm sau, tôi có mặt ở quán để xin làm nhân viên ở những “phòng trà” Nhật theo dặn dò của một người phụ nữ mà tôi liên hệ qua điện thoại.

    Đến nơi, đã có hai cô gái chân dài ngồi ở tiền sảnh chờ phỏng vấn và nhận thử việc. Bắt chuyện tôi biết họ đều là sinh viên đại học năm thứ 2 quê ở miền gái đẹp Tuyên Quang. Một phụ nữ trung tuổi, ăn vận lịch sự nghe gọi là “mama” của quán nhìn lướt qua chúng tôi, miệng cười tươi như hoa: “Ôi, các em chờ chị một lát nhé. Toàn cô gái xinh quá, tìm đến quán chị là đúng chỗ rồi”. Chị ta vừa dứt lời thì phía trong quán có tiếng quát nạt và hai cô gái cum cúp đi ra từ phòng hát. Hai cô gái trẻ khoảng 20 tuổi qua chào “mama”, chị ta lập tức thay đổi thái độ niềm nở bằng giọng nói giễu cợt: “Ừ, thôi nhá, hai em về chăm chỉ học hành thành tài nhá. Chúc em học giỏi” rồi chị ta ngúng quẩy đi vào.

    Phải thừa nhận, các “mama” ở đây hết sức nhạy bén trong việc nắm bắt nhu cầu tâm lý khách hàng, đặc biệt là lượng khách Nhật đến công tác ở Việt Nam. Họ đã liên tục tuyển dụng các chân dài trẻ đẹp về để đào tạo thành một đội ngũ nhân viên chuyên nghiệp và bài bản. Nhân viên mới được dạy nói tiếng Nhật, uốn nắn giọng hát để phục vụ khách (chủ yếu là khách Nhật Bản), tiếng Anh chỉ là phụ họa thêm.

    Hằng ngày, các nàng thơ chân dài ở đây đều có vài tiếng đồng hồ ngồi nghiền ngẫm tiếng Nhật theo kiểu học vẹt: Kombanwa: Chào buổi tối; Aridatou go zaimasu: Cảm ơn… Trong lúc học mà có khách vào thì sẽ dừng lại để phục vụ khách. Các cô gái chân dài làm “chim mồi” vẫn bố trí thay phiên nhau gác ngoài đường để đứng dáng chào mời. Tiếp khách ra sao? mời khách thay dép như thế nào, ngồi cạnh khách phải nói những gì? tư thế ngồi, cười, hát, mời rượu… tất cả đều được hướng dẫn tỉ mỉ, chi tiết ngay cả cái nhỏ nhặt nhất.

    Ở đây, một chuỗi nhà hàng gồm khoảng 30 nhân viên như thế với các quản lý cấp dưới thay mặt “mama tổng quản” đứng ra quán xuyến mọi việc lớn nhỏ. Họ là em gái, người nhà hay những nhân viên kỳ cựu của quán. Ngoài những chiêu trò giữ khách thì các quán bar, karaoke còn dùng các mánh khóe để giữ chân các chân dài “cống hiến” cho mình bằng những hình thức treo giải thưởng hậu hĩnh. Cái lá bùa ấy tác động vào trúng tâm lý hám tiền của những cô gái trẻ. Các “mama” thì lúc nào cũng nhồi nhét bằng những câu chuyện đại khái như: “Các em cứ yên tâm, nhiều người hào phóng lắm. Có một khách Nhật Bản mua cho bốn em liền mỗi đứa một cái iphone rồi về nước đấy”.

    “Out bàn” vì trang điểm xấu

    Tôi vào vai nhân viên học việc lấy tên là Xuka. Như thoả thuận ban đầu của “mama tổng” thì phải học việc trong vòng 10 ngày để dạy việc và học tiếng Nhật. Lương khởi điểm là 1,8 triệu đồng. Nếu được khách “chỉ mặt”, cộng thêm 30.000 đồng/lần và nếu mời được khách uống nước cũng cộng thêm 30.000 đồng trên một thứ đồ uống. Tất cả được cộng dồn vào lương tháng.

    Buổi đầu tiên, quản lý quán phát cho tôi một chiếc váy hoa và dẫn xuống gặp gỡ làm quen với các đồng nghiệp cũ. Sau ít thời gian thăm dò, thấy tôi cũng nhanh nhẹn và ham kiếm tiền nên ngay lập tức, tôi được sắp xếp vào ngồi thử với khách. Quản lý nhắc nhở với nhân viên cũ: “Cho nó ngồi thử xem cách làm việc thế nào”. Tôi tỏ vẻ “thỏ non” háo hức đi theo chân cô đồng nghiệp vào phòng hát. Không ngờ rằng buổi thử việc đầu tiên lại thành công đến thế. Tôi dùng vốn từ tiếng Anh ít ỏi của mình pha trò với những vị khách Nhật như một cô gái chuyên nghiệp khiến họ rất hứng thú. Hết giờ “mama” nháy mắt, ra hiệu tôi làm khá tốt.

    "Mồi" ngon ở bar.
    Ngày thứ 2 thì có một tốp khách người Việt, toàn ông tai to bụng lớn đi vào. Trong số đó có cả một người đàn ông khoảng trên 60 tuổi. Họ yêu cầu ai biết hát nhạc đỏ và nhạc vàng thì cho vào để “chỉ mặt”. Các tiếp viên ngơ ngác nhìn nhau vì yêu cầu của họ không đúng sở trường.

    Mama cao giọng: “Ai biết hát nhạc đỏ giơ tay”. Tôi mạnh dạn giơ tay xung phong và được “đặc cách” vào “chỉ mặt” sớm hơn thời gian cho phép. Lần đầu tiên được vào phòng “chỉ mặt”, tôi tò mò vô cùng, lần lượt các chân dài xếp hàng đi vào, đứng tạo dáng như cuộc thi người mẫu. Người đàn ông trẻ nhất nhường các đàn anh: “Chọn đi các bác”. Đắn đo chốc lát, người đàn ông mặc vest khá lịch sự nói: “Ai học ngành ngoại thương?”. Cô bé đứng ngay trước tôi giơ tay, rồi bước ra phía người đàn ông ấy sau cái gật đầu của “mama”.

    Tiếp đó “mama” vui vẻ giới thiệu tôi: “Thưa anh, em này là nhân viên mới toanh đấy ạ. Chưa biết việc nhưng hát hay lắm, nhất là dòng nhạc đỏ đấy ạ”. Người đàn ông già nhất vẻ mặt không mấy mặn mà với lời giới thiệu của “mama”, đánh mắt từng cô gái một rồi chỉ: “Em áo đỏ”. Cô bé có nghệ danh Socola (20 tuổi - Hà Nội) - được mệnh danh là viên ngọc sáng giá của quán khẽ mỉm cười bước lên. Sau cùng hai người đàn ông kia cũng lần lượt chọn cho mình một nàng chân dài xinh đẹp. Còn mình tôi đứng trơ khấc. Không hiểu sao thấy tủi thân, thấy xấu hổ. Tôi tự nhủ mình: “Thôi nào, mình đóng giả thôi mà. Không được chọn có sao đâu”.Tôi cúi chào khách rồi cùng “mama” thoái lui. Đi ra bên ngoài, “mama” nhìn tôi không hài lòng, bảo: “Biết tại sao em không được chọn không? Vì chiếc váy này xấu quá, trang điểm thì quá nhạt”.

    Kỹ nghệ “ kèo mồi”

    Tối thứ 3, trong lúc vắng khách, chị quản lý tên B. có thâm niên làm việc ở trong quán M. gọi mấy đứa nhân viên mới ra rao giảng: “Lương ở đây tuy không cao nhưng có nhiều cách để có thu nhập cao. Chỉ cần chịu khó một tý, để ý những đứa đi trước nó làm thì sẽ có rủng rỉnh tiền”.

    Từ kinh nghiệm của mình, chị này cũng khuyên các đàn em nên chủ động liên hệ, xin số điện thoại của khách để giữ mối cho những lần sau. Nếu khách quen quay lại và gọi nhân viên lần trước tới phục vụ, mỗi lần “chọn lại” ở đây thường gọi là “quẹt lại mặt” thì nhân viên ấy sẽ được món tiền thưởng riêng của quán. Vừa nói, chị B. vừa chia những tập VIP card cho các bạn tiếp viên. Đi qua tôi, chị này đưa tay nâng mặt tôi lên nói: “Xuka, em phải trang điểm đậm hơn. Nhớ bài học out bàn hôm qua chứ”. B. đưa vài tấm card cho tôi dặn dò kỹ lưỡng về cách xin số điện thoại của khách và nói bóng gió: “Muốn kiếm tiền thì quan trọng là phải chiều khách. Muốn chiều khách thì trước hết phải đẹp, phải được khách chọn”.

    Riêng mama của quán lại truyền dạy các học trò của mình cách cười sao cho duyên và khi ngồi với khách phải nói những gì khiến “đàn ông họ mê đắm mê đuối”.Trăm phương, ngàn kế kèo mồi, đong đưa mà những quán bar, karaoke này nghĩ ra thường xuyên được hệ thống nhân viên chân dài áp dụng để kéo khách. Đang mải chia sẻ kinh nghiệm thì điện thoại reo, B. nhấc máy lên nghe với giọng ngọt như mía lùi. Vẻ mặt lạnh lùng trở lại, cô nàng hất mặt về mấy tiếp viên: “Chuẩn bị chỉ mặt 4 khách tầng 3, phía trong”. Mọi người giữ im lặng, đứng dậy tút tát lại phấn son rồi nhanh chóng chuẩn bị tư thế đón khách.

    Lại một đêm nữa tôi không hoàn thành nhiệm vụ. Tôi sẽ kể tiếp những diễn biến của những ngày tôi đi làm gái “tay vịn” và những đồng nghiệp chân dài của tôi họ tâm sự những gì trong những câu chuyện lắm nụ cười và cũng đầy nước mắt...

    Công việc nhẹ nhàng, thu nhập khá, lại có cơ hội làm giàu từ “vốn liếng” trời cho mà không ít những bạn gái sinh viên trẻ dấn thân vào nơi lắm cạm bẫy...

    Kỳ 2:: Nơi đèn mờ "vừa hát vừa ôm"

    Ngày thứ 4, cũng là ngày cuối cùng vào vai ca nữ "tay vịn", tôi đã gặp và được những “đồng nghiệp” tâm sự những câu chuyện đầy nụ cười và nước mắt.

    Tâm sự của gái hát mồi

    Tiếp viên ở những quán "trà" Nhật này có trên dưới 30 người, hầu hết là sinh viên còn đang đi học đến từ các tỉnh thành khác nhau, hoàn cảnh cũng khác nhau. Bắt chuyện làm quen, tôi cũng biết một số hoàn cảnh của họ.

    "Vui vẻ của nó là sướng tay chứ không sướng mồm.
    Ảnh minh họa.
    Hoa (tên nhân vật thay đổi - SN 1989) kể, cô có một đứa con 2 tuổi, vợ chồng cô đã ly dị một thời gian. Bản thân cô gái này trước đây từng học Đại học Ngoại Ngữ nhưng vì “nhỡ nhàng” chuyện yêu đương nên phải nghỉ học giữa chừng. Hoa xinh, khuôn mặt khá thu hút người khác giới, dáng người nhỏ nhắn. Hoa sắc sảo nên cô có thu nhập bình quân từ 8-10 triệu /tháng. “Có hôm gặp khách hào phóng, "boa" 1-2 triệu là chuyện bình thường”, Hoa hào hứng. Tôi hỏi: Thế đã tích cóp được bao nhiêu rồi? Hoa chép miệng: "Được nhiều thì tiêu nhiều, cũng chả để ra được mấy. Xởi lởi thì trời cho, cứ tiêu rồi khắc lại có mà".

    Còn trường hợp của P.T.H.N (tên hiệu là Socola) nổi tiếng “đắt duyên” ở quán Karaoke M. thì lại rất trẻ. Sinh năm 1992 ở Hà Nội, N. đến làm ở quán này với khát khao có thật nhiều tiền. N bảo với tôi: “Muốn có danh thì phải trả giá chị ơi”. Không được học hành đến nơi đến chốn nhưng N. lại được trời phú cho nhan sắc. Chính cái thứ "của trời cho" ấy khiến N. kiếm được rất nhiều tiền. Khi được tôi ngỏ ý muốn giới thiệu một đại gia dân kinh doanh thì N. đã tỏ ra hào hứng, không ngần ngại nhét cho tôi một tấm ảnh của mình để "môi giới". N. cũng thận trọng dặn tôi: “Đừng nói gì với anh ấy, cứ bảo em làm lễ tân của một nhà hàng Nhật thôi chị nhé”.

    Cũng có sinh viên học khá nhưng vì điều kiện gia đình không chu cấp đủ nên đã bước vào nghề "vừa hát vừa ôm". Candy (tên hiệu của một tiếp viên) có gương mặt như búp bê, dáng người đẹp với những đường cong hút hồn trên tay luôn cầm chiếc iphone đắt tiền tranh thủ những lúc vắng khách post ảnh lên mạng để “khoe hàng”. Có tiền nên trên người Candy bao giờ cũng là những đồ trang sức hàng hiệu, trang phục sexy. “Nhà em ở đâu?”, tôi hỏi. “Nhà em ở Lào Cai” - “Em có hay về nhà không?” - “ Không, em ít lắm, phải kiếm tiền mà. Tết em mới về. Em cũng chẳng muốn về quê, phải giàu có về mới mở mày, mở mặt được".

    Tôi hỏi Hami (tên thật là T.A) có kinh nghiệm làm gần 1 năm nhưng rất thông thạo tiếng Nhật: “Bạn trai em có nói gì khi em làm ở đây không?” - “Kệ thôi chị ạ, em cứ nói luôn là em làm ở karaoke, chấp nhận thì chơi, không thì next…”. Còn rất nhiều những cô gái với những hoàn cảnh khác nhau, tuổi tác khác nhau, nhưng họ đều chọn làm công việc này vì vừa nhẹ nhàng, lại có thu nhập cao, cũng chẳng mất mát gì ngoài việc đong đưa trong ánh sáng đèn mờ.

    Những trò đùa không giới hạn

    Như đã nói ở phần trước, nhân viên mới thử việc trong ngày đầu tiên nếu qua màn phỏng vấn sẽ được sắp xếp vào ngồi thử với khách. Các quản lý được dặn dò rất kỹ về việc kèm cặp nhân viên học việc.

    Bước nhanh theo chị quản lý lên hết 3 tầng cầu thang nhỏ hẹp, ngoằn ngoèo, đèn ánh sáng vàng mờ mờ, ảo ảo, tôi được đưa đến trước một căn phòng khóa trái cửa. Cánh cửa từ từ hé ra sau tiếng gõ cửa dứt khoát của chị quản lý: “Mama bảo cho nhân viên mới vào ngồi thử”, quản lý nói với một nhân viên bên trong. Cô gái tóc ngang vai, gầy nhỏ, đeo kính nhìn tôi vài giây từ trên xuống rồi gật đầu bảo: “Em vào đi”.

    Nhắn tin đợi khách.
    Bên trong, bàn ghế được kê sát nhau vừa vặn căn phòng nhỏ. Trên bàn bày ít hoa quả và một chai rượu mạnh đã được rót đều ra các ly. 3 người đàn ông Nhật Bản chừng 40 tuổi và 2 cô tiếp viên tầm 21-22 tuổi, mặc váy xường xám ngắn hết cỡ. Chị quản lý giới thiệu bằng tiếng Nhật với mấy vị khách rằng tôi là nhân viên mới, mời các vị cứ tự nhiên.

    Người đàn ông có cái đầu cua, tóc lốm đốm bạc "chồm" sang ngồi cạnh tôi bập bẹ thứ tiếng Anh cũng "nửa nạc nửa mỡ" rất khó nghe: “What is your name?”. “How old are you?”. “Oh, beautiful…". Chán tiếng Tây, ông ta "đá" sang tiếng Việt: “Em rất hấp dẫn. Anh thích em”. Sau đó là những câu chuyện chẳng đâu vào đâu, các vị khách Nhật tay chân bắt đầu khua khoắng. Có lúc họ nhìn nhau nói một tràng dài toàn tiếng Nhật rồi phá lên cười. Dường như các vị khách Nhật thích sử dụng tay để nói chuyện trên cơ thể của các nữ nhân viên thân hình bốc lửa, quyến rũ hơn là những thứ ngôn ngữ "nửa nạc nửa mỡ" kia.

    Gần hết giờ, người đàn ông đầu cua nói với tôi bằng tiếng Anh, đại ý là: “Anh mời em mai đến khách sạn uống cà phê”. Để chiều lòng khách theo ý của "mama", tôi gật đầu: “Ok, vậy cà phê xong chúng ta làm gì?” - "Sau đó sẽ lên phòng anh”, ông ta nói. Tôi chựng lại một chút rồi hỏi tiếp: “Rồi sau đó thì sao?”, người đàn ông ngồi cạnh tôi bất ngờ đưa tay đặt lên đùi tôi xê dịch lên dần rồi cười hềnh hệch. Tôi giật mình ngồi lùi ra, đồng thời dùng tay đẩy bàn tay thô bạo của ông khách nọ. Bỗng dưng, khuôn mặt ông ta biến sắc tỏ thái độ không hài lòng. Trong khi đó, cô bé ngồi đối diện tôi thì đang ngả ngớn đưa tay vuốt ve lên mái tóc của khách ngồi cạnh cười đon đả…

    Hành động của tôi với khách sau đó bị "mama" quở trách. Bởi đó chỉ là những trò đùa của khách, những trò đùa không có giới hạn. Một nhân viên bảo với tôi: "Nó bỏ tiền ra để “vui vẻ”. Vui vẻ của nó là sướng tay chứ không sướng mồm. Nó sướng thì mình cũng sướng và ngược lại thôi". Tôi hiểu để có tiền thì nhân viên phải làm gì. Không bỗng dưng mà phải mặc váy ngắn, phải hở hang và phải lả lơi mới làm được việc.

    Nụ cười mãn nguyện và nước mắt nhục nhằn

    Sau mỗi buổi "chiều khách" thì "mama" quán lại tập hợp nhân viên để răn dạy: “Cứ cười lên, có mất cái gì đâu? Chỉ bố thí cho chúng nó một tí thì chúng nó vui, chúng nó thoải mái, tiếc gì tiền? Mặt mày cứng đơ ra thì ai mà chịu nổi?”.

    Trong những ngày ngồi “học việc”, tôi được nghe rất nhiều chuyện của những tiếp viên tại quán. Khách hát đến đây là để giải trí, để vui vẻ, rượu say nồng, ánh sáng nhấp nháy, tiếng nhạc du dương thì gái đẹp là chất xúc tác. Không thiếu những cảnh ngả ngớn, nhức mắt diễn ra dưới ánh sáng đèn màu.

    Nỗi khổ nhục nhằn.
    Trong phòng thay đồ, N. thò tay vào trong đồ lót phía dưới móc ra 2 tờ đô la màu lá mạ hí hửng nói với cô bạn: "Cái thằng trông thế mà chịu chơi, lần nào cũng “boa” đẹp. Nó cứ thích nhét vào chỗ ấy của mình mới buồn cười chứ". Cô bạn vừa ra cùng cũng tươi như hoa: "Còn thằng của tao thì cứ gạ tao đi ăn rồi đi khách sạn với nó. Tao nói khéo là hẹn nó khi khác, mặt nó buồn như đưa đám nhưng vẫn cứ móc hầu bao".

    Thế nhưng, cũng không ít tiếp viên không chiều khách phải chịu ấm ức nhưng đành chấp nhận để kiếm được đồng tiền.

    H. (tên một tiếp viên) kể về buổi Take care khách hôm trước bằng thái độ bức xúc: “Cái thằng hôm qua ngồi với tôi, nó sờ soạng chán rồi cứ đòi vạch váy tôi lên chứ!". Một chị có khuôn mặt già dặn cũng háo hức góp chuyện: “Một tay Nhật Bản uống rượu say còn vật mình ra. Mình chống cự thì nó đấm mình sưng cả mặt".

    Ngay cả những tiếp viên đứng uốn éo tạo dáng ngoài cổng trước dòng người qua lại nườm nượp cũng bị nhìn bằng ánh mắt coi khinh. Bất cứ ai cũng buông lời trêu ghẹo: “Cong thế em. Ngon thế. Yêu anh không? Bao nhiêu một đêm em nhỉ?...". Họ coi những tiếp viên này như những cô gái trên gác lầu xanh trong những thước phim cổ trang Trung Quốc. Ai có thể nghĩ tốt đẹp về họ khi nhìn những cô gái chân dài, váy ngắn lả lướt đi lại trước mặt, ra vào những quán đèn mờ trưng biển tiếng Nhật?

    Thế giới đèn mờ đầy rẫy những cạm bẫy giăng chờ những cô gái trẻ. Những vị khách cuối cùng lục tục ra về, vài cô tiếp viên vội vã thay xiêm áo hí hửng lên xe với khách sau những lời mời mật ngọt.Tôi lặng lẽ ra về. Có thể ngày mai tôi sẽ làm tốt hơn chăng? Nếu tôi cứ để cho ông khách Nhật đẩy tay lên chút nữa thì có lẽ đã được lời khen của "mama". Hoặc chí ít thì ngả ngớn, vuốt ve, chiều chuộng khách thì có thể bên trong bộ đồ lót sẽ có vài tờ đô la màu lá mạ… Chắc hẳn, những cô bạn "đồng nghiệp" của tôi cũng đã từng nghĩ đến điều đó giống tôi. Nhưng có điều khác là họ chọn cách ở lại, còn tôi thì không bao giờ.

    Theo Công lý

    Không có nhận xét nào

    Post Top Ad

    ad728

    Post Bottom Ad

    ad728