Header Ads

  • Tin Mới Nhất

    Người Pháp thực dân - Người Việt tự chủ......

    Chùm lục bát 4. Hoàng Đức Doanh

    Hậu thế xạo ngôn

    Kính cụ Nguyễn Khuyến nhà thơ
    Lưu tâm hậu thế ngu ngơ đến nhà
    Thăm rồi, họ đã viết ra
    Lời thơ ca ngợi toàn là noi gương.
    Thơ rằng: “cụ ghét nhiễu nhương
    Lui về dạy học con đường lợi dân
    Cũng là thiết thực an thân.
    Cũng là căm ghét gian thần nịnh vua”
    Quyền uy kẻ bán người mua
    Ngay nay hậu thế không thua đâu mà.
    Hỏi rằng ai dám nói ra?
    Noi gương theo cụ toàn là giả thôi.
    Hỏi ai dám nói thành lời
    “bây giờ tham nhũng gấp mười ngày xưa”
    Thi nhân đã rõ hay chưa?
    Đúng như đài, báo tin đưa hàng ngày.
    Văn thơ thời đại ngày nay
    Ngợi ca cụ đã thẳng, ngay tuyệt vời.
    Chỉ hay trên giấy mà thôi
    Sách in đẹp đẽ, xong xuôi cười mừng
    Lời hay, ý đẹp đã từng
    Ngợi ca thì được, khuyên đừng làm theo!


    Người Pháp thực dân
    Người Việt tự chủ......

    Người Pháp là kẻ thực dân
    Tạo ra hiệp ước chia phần biển khơi.
    Nhà Thanh hùng mạnh một thời
    Phân chia hải phận những nơi biên thuỳ
    Hai bên thoả hiệp chi ly
    Sáu ba (%), ba bẩy (%) thực thi lâu rồi.
    Công bằng theo lẽ ở đời
    Áp vào luật biển mọi người tuân theo.
    Thành Đô hịêp ước cong queo
    Việt - Trung hữu nghị lật lèo đổi thay.
    Hai bên thoả thuận bấy nay
    Hơn nửa thế kỷ lại xoay đổi chiều.
    Ký rồi biết mất bao nhiêu
    Nay còn năm mốt % thay điều sáu ba (%)
    Một vùng biển rộng bao la
    Phần mười của Vịnh biết là bao nhiêu
    Người Pháp sao lại làm liều?
    Giành cho dân Việt thật nhiều điều hay!
    Nhà Thanh vì cớ chi đây
    Lại nhường phần lớn về tay nước ngoài?
    Nay tình hữu nghị rộng dài
    Tinh thần 4 tốt công khai giữa đời
    Dát lên đích thị vang mười
    Đủ mười sáu chữ sáng ngời vẻ vang
    Người Việt làm chủ đàng hoàng
    Đâu bằng người Pháp rõ ràng làm thuê!

    Đi lấy dấu

    Tháng Giếng có tết Nguyên tiêu
    Ngày khai ấn của một triều đại vua.
    Đây là việc của ngày xưa
    Khéo khen sao lại còn ưa đặt bày.
    Một cửa, một dấu ngày nay
    Là cuộc cải cách chặn tay cường quyền.
    Bao nhiêu khổ ải ưu phiền
    Bao nhiêu hệ luỵ triền miên kéo dài.
    Dấu nhiều như những củ khoai
    Nhiều đếm không xuể, vẫn khai ấn đều.
    Báo, đài cũng đã nói nhiều
    Một dấu, một cửa là điều văn minh.
    Tưởng hay mà thậm vô tình
    Hội hè, lễ lạy chứng minh điều gì?
    Ngày xưa ông vua trị vì
    Ngày nay toàn thể cử tri đi bầu!
    Hai thời thể chế khác nhau
    Lại đem khoa học pha màu tâm linh.
    Noi theo thời đại văn minh
    Càng ít con dấu, dân sinh càng mừng.

    Điềm Lạ
    Năm nay không thấy vua cày ruộng tịnh điền

    Thầy bói cho xem quẻ nào
    Đổi ngôi là mấy vì sao trên trời.
    Hạ giới lấy kính mà soi
    Lấy gương mà chiếu để coi bốn mùa.
    Năm nay là được hay thua?
    Mà sao không thấy ông vua đi cày?
    Xem như thời tiết năm nay
    Mồng hai tháng một là ngày lập xuân.
    Lòng con chưa hết phân vân
    Thời tiết thì đẹp còn phần nhân sinh.
    Thể theo sở nguyện dân tình
    Dân an, quốc thái chứng minh được mùa.
    Sợ rằng ai đó bỏ bùa?
    Tại sao không thấy ông vua đi cày?

    Giả Nhân quyền
    Năm 2011 Việt Nam có 8 người được nhận giải

    Dấn thân đâu phải thay phiên
    Nên sinh ra giải Nhân quyền hằng năm
    Phải đâu tâng bốc tiếng tăm
    Đây, tình đồng loại, ghé thăm con người!
    Bạn đang sống giữa cuộc đời
    Hay đang khổ ải trong nơi giam cầm?
    Đây là giả của lương tâm
    Tôn vinh người đã âm thầm đấu tranh!
    Dẫu rằng là chị, là anh
    Cùng chung mục đích, quyết dành Tự do.
    Việc làm rất đỗi cam go
    Các anh, các chị sống cho mọi người.
    Ai thì cũng một cuộc đời
    Các bạn đã biết dùng lời văn minh.
    Nói lên những sự bất bình
    Không nề nguy hiểm, quên mình vì dân.
    Đôi lời ngưỡng mộ tri ân
    Noi gương tiếp bước, góp phần đấu tranh.
    Lấy gương các chị, các anh
    Dùng lời chân lý, mà giành Tự do!

    Hoàng hậu Mỵ Ê
    Vợ vua Cămpuchia thua trận

    Nàng là hoàng hậu nước ngoài*
    Nhân dân xây điện công khai tôn thờ.
    Tấm thân ngà ngọc bơ vơ
    Tinh thần tuẫn tiết bao giờ nhạt phai?
    Khi nào lòng dạ nguôi ngoai
    Căm quân bạo chúa, cùng loài vô lương?
    Điện nay giữ trọn tấm gương
    Để cho hậu thế biết đường ngẫm suy ! (?)
    Ngàn đời dân chúng duy trì
    Dâng hương bái yết Hoàng phi nước ngoài!
    Thời gian dằng dặc oan sai
    Giận quân cầm thú, cậy oai làm xằng!

    Thực dụng
    Hạnh phúc xếp thứ 2 thế giới

    Mấy ông đã tuổi hoàng hôn
    Vẫn mang cái chuyện dại, khôn vì tình.
    Vài bà qua tuổi mẹ ranh
    Vẫn còn tiếc lúc nghiêng thành ngày xưa.
    Tưởng rằng hết sáng, thì trưa
    Đói bụng thì ước rau dưa, tương cà (?)
    Ngày dài nhưng đã sắp qua
    Vẫn mang những thứ bướm, hoa dư thừa!
    Vu Sơn, Thần Nữ chuyện xưa
    Trên cao thần cứ mây mưa xuốt ngày!
    Huống chi lũ chúng dân đây
    Mất gì, không lại xuốt ngày mây mưa (?)


    Hy vọng chưa tắt
    Hạnh phúc xếp thứ 2 thế giới

    Gần nửa thế kỷ trôi qua
    Ngồi buồn ta lại Giá mà cho khuây.
    Giá mà đằng ấy nghe đây
    Thì nay ta đã có đầy thứ xơi.
    Giá mà đằng ấy nghe tôi
    Thì nay ta đã là đôi vợ chồng.
    Giá mà đằng ấy có công
    Thì nay ta đã nên ông, nên bà.
    Giá mà đằng ấy nghe ra
    Thì nay ta đã đầy nhà cháu con.
    Giá mà mọi sự vẹn tròn
    Thì nay con tạo ắt còn xoay quanh.
    Bao giờ nguyện ước hoàn thành
    Thì ta không phải nghĩ quanh Giá mà.

    Ngắm trăng

    Mỗi lần ngắm ánh trăng treo
    Hồn tôi trở lại cảnh nghèo ngày xưa!
    Ánh trăng vằng vặc đung đưa
    Ngọn tre, cành lá lưa thưa dập dìu.
    Gió nam man mác quạnh hiu
    Bờ ao, khóm trúc khẳng khiu thân gày.
    Tiếng con ếch ộp đâu đây
    Âm vang tiếng dế giăng dầy bờ tre.
    Có đôi chim cuốc cuối hè
    Nhặt, thưa cất giọng mà nghe thật buồn!
    Ruộng đồng thất, bát luôn luôn
    Ngắm trăng mà nghĩ đến nguồi kiếm ăn?
    Rõ là thời buổi khó khăn
    Lẽ nào lại chịu đắp chăn nằm chờ ! (?)
    Nỗi niềm dai dẳng đến giờ
    Ngắm trăng tôi lại tình cờ buồn tênh.

    Gặp bạn

    Qua rồi cái thuở học trò
    Qua rồi cái thuở lò cò, ô quan.
    Trống trường dóng dả báo tan
    Bầy ong vỡ tổ, nổ ran tiếng cười!
    Những trang giấy trắng vào đời
    Mỗi người, mỗi hướng phương trời mà bay.
    Nay thì gặp lại nhau đây
    Bên chiếc xe cũ chở đầy rau dưa?
    Từ sớm cho mãi quá trưa
    Tôi và người bạn năm xưa của mình.
    Một thời lẫm liệt chiến binh
    Mà nay tiều tuỵ, dáng hình liêu xiêu!
    Dặm trường chân bước bao nhiêu
    Thì nay đẫy một buổi chiều buồn thương!

    © VAOL

    Không có nhận xét nào

    Post Top Ad

    ad728

    Post Bottom Ad

    ad728