Hoàng Đức Doanh - Thiên đường thế giới đại đồng
Giáo Điều
Thiên đường thế giới đại đồng
Vô sản có nghĩa là không có gì.
Cộng sản định hướng đường đi
Hạnh phúc nhân loại bởi vì toàn vô?
Không chúa đất, không nông nô
Nước không biên giới bản đồ bỏ đi!
Quân đội dùng để làm gì?
Máy bay tầu chiến có khi cũng thừa.
Đồng tiền thì chẳng ai ưa
Ngân hàng bởi vậy nên chưa ai dùng.
Tất cả mọi thứ đều chung
Mới thành cộng sản sống cùng bên nhau.
Cao lương cho đến mớ rau
Cùng nồi, cùng bếp trước sau xum vầy.
Đã cộng thì chớ riêng tây
Đã vô đừng có cái này, cái kia (?)
Từng ngày sáng tối, sớm khuya
Làm thì tuỳ sức, ăn chia đồng đều!
Thoạt nghe thì bảo rằng điêu
Hiểu ra là thứ giáo điều bỏ đi!
Ai còn nghi kỵ điều gì
Đọc “Tư bản lệnh”* ắt thì rõ ngay!
Vô = không. Cộng = hợp lại
*Tư bản là bộ sách do CácMác viết
Đồ trang sức
Nghe tin lại sắp sửa sang
Thứ đồ trang sức sắp mang trình bày?
Tính từ bốn sáu đến nay
Bao nhiêu lần sửa, lần thay đã rồi! (?)
Cùng nhau sống dưới gầm trời
Mấy ai biết tiếng đồ chơi là gì?
Được tin dân chúng rầm rì
Thứ đồ trang sức mấy khi đem dùng?
Đây là một thứ của chung
Thi nhau ngắm vuốt và cùng khen xinh?
Thời nay dân chúng bất bình
Khen, chê hai lối, đồng tình thì chưa?
Dân tình sáng nắng, chiều mưa
Sáng thì còn đúng, chiều vừa sai xong.
Mỹ trang xâu lại thành vòng
Đem quàng vào cổ mà mong thuận hoà?
Học đòi theo những quốc gia
Xâu nên một chuỗi gọi là kỷ cương?
Dày công mà vẫn tầm thường
Cái đồ trang sức đáng thương, đem thờ!
Đường vòng đánh đố
Đường vòng không phải cong tròn
Quanh co, uốn lượn thành con đường dài.
Con đường sáng đúng, chiều sai
Đến mai lại đúng, miệt mài quanh co!
Tìm đường phát triển ấm no
Mất gần thế kỷ vòng vo khiêm nhường!
Học làm kinh tế thị trường
Chính trị kiến định con đường ngày xưa
Khác gì vừa nắng, vừa mưa
Con đường tìm đến, cũng vừa quên luôn
Chủ nghĩa xã hội rập khuôn
Cạnh tranh bình đẳng, nỗi buồn đố nhau!
Cái chợ
Chợ họp mỗi tháng một phiên
Tập trung những thứ luỵ phiền về đây.
Tính từ hơn chục năm nay
Chợ phiên đều đặn mỗi ngày, mỗi đông.
Chỗ này túm tụm mấy ông
Gốc cây dan díu rỗi công mấy bà.
Vài người đại diện quốc gia
Chỗ kia mấy chú xe a (C. A) nổi chìm.
Ghế dài mấy chị ngồi im
Mải xem đơn kiện, như tìm của rơi.
Đến giờ lãnh đạo tới nơi
Chợ phiên nhốn nháo, góp lời đua tranh?
Người người muốn chóng, muốn nhanh
Đua nhau chen lấn, mới thành chợ phiên!
Về đây tưởng hết luỵ phiền
Ai ngờ công lý thua tiền, cũng đây! (?)
Thằng bé lên ba
Cạnh nhà có bé lên ba
Hai nhà với bé coi là của chung.
Khi về bé chạy đến mừng
Khi đi bé đứng ngập ngừng nhìn theo.
Cảnh nhà bé quá gieo neo
Bố thì nghiện hút nên nghèo xác xơ.
Mẹ buồn thất thểu bơ vơ
Buôn thúng bán mẹt vật vờ hôm mai.
Ở nhà bé chẳng cần ai
Cần bát cơm nguội, củ khoai lót lòng.
Mỗi ngày vài bận là xong
Nghe lời mẹ dặn chơi trong ngôi nhà.
Thỏ thẻ như trẻ lên ba
Tôi về bé lại chạy ra bé chào
Bi bô giọng trẻ vui sao
Hôm nay có kẹo ngoan nào ông cho.
Người bán than
Chiếc xe người kéo cũ rồi
Hai càng thì vẫn sáng ngời như gương.
Ngày ngày lăn bánh trên đường
Đưa than trên phố, trên đường đông vui.
Gặp cô õng ẹo vẫ cười
Khách mà khó tính, mặt tươi như đùa (?)
Lần theo địa chỉ người mua
Không cần cơ giới, không ưa xăng dầu?
Chiếc nón mê rách trên đầu
Bộ quần áo đã bạc màu phong sương.
Dép lê mòn nhẵn mặt đường
Da tay đánh bóng như gương đôi càng.
***
Cuộc đời tiến tới giầu sang
Bếp ga tiện lợi tôi đang dùng rồi.
Hôm nay mời bác đi thôi
Nụ cười thất sắc, như rơi mất tiền!
Đi lễ chùa
Lễ chùa đâu phải xin, cho?
Vậy thì sư đã tự do xin rồi.
Không gian thanh tịnh *ở đời
Phải đâu là chốn, là nơi tranh phần?
Phật không phân biệt xa, gần
Cũng không ngăn cách người thân, người giầu.
Lễ Chùa là đến kêu cầu
Xin làm điều thiện, giúp nhau đó mà.
Cúi xin lạy đức Phật bà
Chúng sinh khắp cõi thật thà với nhau.
Cảm thông những nỗi khổ đau
A - Di - Đà Phật mong sau gặp lành.
Hiểu luật Nhân, Quả rõ rành
Nhân nào, Quả ấy có gianh giới rồi.
Tu hiền, phục thiện, đẹp lời
Tu nhân, tích đức cuộc đời ấm no.
Lẽ Chùa đâu phải xin, cho?
Phải đâu cái chợ tự do tranh phần! (?)
Nụ cười của phật
Phật đang ngự cõi Niết bàn*
Tây phương cực lạc hoàn toàn vô tư.
Ngày xưa chùa cấm, đuổi sư
Phật ngồi bất động hiền từ, chẳng sao?
Ngày nay đời sống lên cao
Xây chùa, thu phí biết bao, Phật cười!
Tăng, Ni bát nháo một thời
Phật ngồi trên bệ vẫn tươi như thường.
Hội hè sinh chuyện nhiễu nhương
Phật vẫn ngữ cõi Tây phương Niết bàn.
Chưa ai thấy Phật phàn nàn
Nụ cười của Phật hoàn toàn vô tư.
Phật truyền cùng các vị sư:
“Quy luật Nhân Quả* không từ một ai”.
Khôn hay dại
Từ khi cộng sản ra đời
Ai chưa vào đảng là người chưa khôn.
Lâu hàng thế kỷ trường tồn
Ngợi ca vang khắp, tiếng đồn đó đây.
Liên minh diệt phát - xít ngay
Toàn cầu hợp lại bắt tay xây đời.
Ba dòng thác mạnh một thời
Mồ chôn Tư bản những nơi yêu hùng.
Hết thời, đến nước khốn cùng
Lăn ra mà chết một vùng bao la! (?)
Bây giờ thì hết ngợi ca
Lại xin ra đảng mới là người khôn.
Văn hoá văn nghệ
Văn hoá, văn nghệ, văn gừng,
Văn thơ, văn vẻ xin đừng văn ngoa!
Cơ hồ thời đại chúng ta
Đa phần đã tốt nghiệp khoa nói bừa.
Vì lời không mất tiền mua
Sách, báo , ca, múa không thua mặt nào.
Truyền hình, phim ảnh đề cao
Ghi danh đạo đức xếp vào tôn vinh?
Mà sao thời đại Tiền, Tình
Phát triển như nấm, phát sinh không ngừng!
Bao giờ thì đến điểm dừng?
Bảo cho dân chúng biết chừng noi gương!
Văn hoá, văn nghệ dẫn đường
Văn minh, văn vở,văn chương, văn đàn....
Văn gì ở cõi trần gian
Giúp dân khỏi cảnh lầm than, đói nghèo?
© Hoàng Đức Doanh - VAOL
Không có nhận xét nào